Chương 247: Tin Tức Về A Cơ Mễ Đức
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Anh ta đưa một chiếc phong thư cho Alan:
-Đây là quản gia Hải Tân bảo tôi đưa cho cậu.
-Được rồi, cảm ơn.
Alan nhìn phong thư, miệng thư có đóng ấn nến, là hai chữ cái “LA”.
-Thiếu úy La Ân?
Alan cầm phong thư về phòng, dùng đao mở thư mở miệng thư ra, từ trong đó rơi ra bảy tám bức ảnh cùng với một bức thư ngắn gọn.
Alan khẽ đọc ra nội dung bức thư:
-Đã rất lâu không gặp cậu, nhóc, cậu vẫn khỏe chứ?
Quả nhiên là kiểu nói chuyện của La Ân, Alan lắc đầu cười, tiếp tục đọc thư:
-Còn nhớ cậu đã ủy thác tôi, điều tra hộ một người đàn ông tên A Cơ Mễ Đức. Đúng vậy, chính là người muốn nâng cả trái đất lên. Được rồi, hơi lạc đề. Rất đáng tiếc, đã hơn một năm rồi mà tôi vẫn không có chút tin tức nào. Nhưng gần đây, khi gặp mặt một người bạn cũ ở khu thứ ba, ngẫu nhiên nghe thấy anh ta nhắc đến cái tên này.
Đọc đến đây, cả người Alan cứng đờ, không ngờ đến tin mà La Ân gửi đến lại là cha đẻ của hắn.
Hắn vội tập trung tinh thần, đọc tiếp:
-Nhưng anh ta cũng là nghe người khác nói, vì cái tên này rất đặc biệt mới có ấn tượng. Tôi lấy được tư liệu về người đó giúp cậu, ông ta sống ở tiểu trấn Sắt Đen ở khu thứ ba, là một cha sứ. Một kẻ có tính khí không được tốt, tên là Mễ La.
Tiếp đó là địa chỉ chi tiết của cha sứ Mễ La, cuối cùng La Ân viết một câu “chúc may mắn” làm câu kết của thư.
Alan cầm những bức ảnh đó lên, trong ảnh là một cha sứ trung niên.
Tóc có màu xám nâu đan xem, rất rối, mặt đỏ bừng bừng, để bộ râu không thua gì Bố Lạc Y.
Trên người mặc trường bào giáo sĩ nhem nhuốc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đã bị trầy xước có xỏ thánh giá chữ thập.
Mấy bức ảnh đều là ảnh sinh hoạt của cha sứ Mễ La, trong đó có một bức ông ta đang giảng đạo cho mấy giáo dân.
Nhưng vừa giảng đạo vừa cầm chai rượu, xem ra phẩm hạnh của vị cha sứ này rất khó nói.
Bất kể thế nào, nếu ông ta biết A Cơ Mễ Đức, bất kể là A Cơ Mễ Đức này có phải là cha đẻ của hắn, Alan đều cần đi thăm viếng một lần.
Cha sứ Mễ La ở khu thứ ba lại cùng ở một khu hành chính với quân Thánh Tài.
Sau khi kết thúc khảo hạch, Alan quyết định sẽ bớt chút thời gian đến tiểu trấn Sắt Đen.
Việc này cứ như vậy quyết định.
Chủ nhật, Hoắc Ân phái một phi hạm đưa Alan và tiểu đội của hắn đến quân cảng A Thụy Tư.
Giống lần trước đi đến mặt đất, Ôn Toa Bối Lạc đợi họ ở bãi hạ cánh thứ năm chuyên dụng của quân đoàn Thiên Lang Tinh.
Alan và tiểu đội đi xuống phi hạm, sau khi chào hỏi Ôn Toa Bối Lạc, phi hạm chuyên dụng của gia tộc Phạm Duy Ni cũng đáp xuống bãi hạ cánh, Vi Bá tràn đầy lòng tin dẫn theo đội ngũ của mình đi xuống phi hạm.
Trang bị cho đội ngũ đó của Vi Bá gần như có thể dùng từ xa hoa để hình dung.
Tiểu liên loại nhỏ và ba băng đạn là trang bị cơ bản nhất, ngoài ra, mỗi một binh sĩ còn có các vũ trang như dao găm, lựu đạn.
Hai đội trưởng còn cầm theo sát khí giết người như súng cao xạ, đạo đạn bộ binh. So ra thì trang bị binh sĩ của Alan hoàn toàn có thể dùng từ nghèo nàn để hình dung.
Vi Bá bừng sáng khuôn mặt, theo như giá thị trường bình thường mà nói, quân phí mà Ôn Toa Bối Lạc quy định, căn bản không thể mua được trang bị như thế này.
Vũ khí mà anh ta trang bị cho tiểu đội của mình, gần như là gia tộc bán ra cho anh ta với giá gốc, trong đó đương nhiên có thành phần mưu lợi.
Nhưng khi anh ta giao nộp phương án trang bị và hóa đơn quân phí của mình, Ôn Toa Bối Lạc không hề nghi ngờ, Vi Bá càng khẳng định nữ nguyên soái đứng về phía anh ta.
Anh ta xuất hiện với hình tượng tiếp nhận sự kiểm duyệt của Ôn Toa Bối Lạc, đồng thời cố tình diễu võ dương oai đi một vòng đội ngũ của Alan.
Lại nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của binh sĩ đội Alan, khi nhìn đến vũ khí của hai đội trưởng Lam Kỳ và Tiêu Đốn, nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt Vi Bá.
Anh ta dụi mắt, không nhìn nhầm. Cây súng nhắm mà Lam Kỳ vác, còn có khẩu tiểu liên mà Tiêu Đốn đeo trên người, trên đó đều có đường văn đạo năng.
Súng ống ma năng!
Vi Bá lập tức kêu lên:
-Alan cậu ăn gian! Không ngờ cậu lại trang bị vũ khí ma năng cho họ, chút quân phí đó, hoàn toàn không đủ!
….
-Alan, cậu nghĩ rằng ta mù rồi sao? Đây chính là võ khí ma năng đó, với kinh phí cỏn con kia, tính đến sát nút nhiều nhất cũng chỉ có thể phối trí một món. Nhưng ở đây rõ ràng cậu có đến hai món, ta hỏi cậu, quân khí của món còn lại kia, cậu bù vào bằng cách nào? Dùng tiền riêng của cậu hả? Cậu rõ ràng là gian dối, gian dối một cách nghiêm trọng.
Vi Bá kích động chỉ tay vào mũi của Alan mà la lên.
Đây thật là quá ghê tởm, tên nhóc chi thứ của Bối Tư Kha Đức này sao lại có thể gian dối một cách quang minh chính đại vậy được.
Nếu ngay cả như thế mà Ôn Toa Bối Lạc cũng ngầm đồng ý, vậy ta cũng nên cấp luôn cho hai vị đội trưởng, à không, toàn bộ binh lính đều trang bị võ khí ma năng hết.
Vi Bá phấn khởi nghĩ thầm.
Tầm mắt của Alan dừng lại trên ngón tay Vi Bá đang chỉ vào mình:
-Nếu như anh vẫn không để nó xuống, tôi sẽ cắt đứt nó luôn.
Hắn vỗ vỗ Tiêm Nha đang được quấn bởi mảnh vải màu xám.
Vi Bá nhớ tới ngày trước, khi Alan thử đao đã cắt gọt tán loạn bảy tám con rối sắt.
Anh ta tự hỏi ngón tay của mình còn không cứng bằng con rối, vội vàng rụt tay về, khiến cho binh lính phía sau Alan cười to một trận.
Ví Bá mặt đỏ lên, mỗi tiếng cười của binh sĩ như một cái tát quất vào mặt anh ta.
Khi anh ta vừa định nổi đoá thì phía sau vang lên giọng nói của Ôn Toa Bối Lạc:
-Có chuyện gì vậy?
Ôn Toa Bối Lạc kéo nhẹ mũ quân đội, thanh âm có chút lạnh băng.
Vi Bá đổi giọng quay sang, lớn tiếng nói ra nghi ngờ của mình với nữ Nguyên soái.
Sau khi anh ta nói xong, Ôn Toa Bối Lạc “ờ” một tiếng:
-Không có việc gì nữa thì nhanh chân lên phi hạm đi, đến khu thứ ba ít nhất cần tới năm giờ lận.
-Ôn Toa Bối Lạc Nguyên soái, chẳng lẽ cứ vậy là xong? Người sao có thể thiên vị tiểu tử này như thế?
Vi Bá trong lúc vội vàng đã lỡ lời, sau khi nói xong mới cảm thấy cả kinh.
Mái tóc tím của Ôn Toa Bối Lạc không gió mà bay, rồi từ từ rơi xuống.
Cô hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng choang như vụn băng nhìn vào Vi Bá cười lạnh:
-Thật xin lỗi, vừa nãy ta không nghe rõ, cậu nói ta thiên vị sao?
-Tôi... Tôi...
Vi Bá thốt không nên lời.
-Bản kê quân phí hai người các ngươi đưa lên ta đều đã xem qua, lần này nhà Phạm Duy Ni cũng xem như bỏ vốn gốc đấy nhỉ, dùng giá thấp hơn thị trường, à không, trên cơ bản chính là bán mấy món vũ khí kia cho cậu với giá gốc, có đúng không, thiếu gia Vi Bá. Nếu không phải nể mặt nhà Phạm Duy Ni giúp Quân Tham Lang của chúng ta tiết kiệm được một phần quân phí, cậu cho rằng ta sẽ chấp nhận cái gọi là bản kê của cậu à?
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!