Chương 245: Không Phục Cũng Không Được
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Khi nhìn đến mục trang bị có Ma Phương Tự Liệt tự chế và thuyết minh tường tận, An Đức Lỗ híp mắt lại:
-Xem ra lần này nguyên soái Tham Lang của chúng ta đúng thật đã tìm được một học trò giỏi giang.
Khoảng hai giờ chiều, hai phi hạm loại nhỏ hạ cánh tại bãi cỏ ngoài học viện.
Alan và Vi Bá biết tin từ trước nên có mặt rất sớm để đón tiểu đội của mình, trên tay hai người đều có một Ipad thông minh.
Trên màn hình, là danh sách thành viên và tư liệu chi tiết tiểu đội của mình.
Boong phi hạm được hạ xuống, hai tiểu đội nối đuôi nhau đi xuống phi hạm, dưới sự dẫn dắt của các đội trưởng, lần lượt đến báo cáo với Alan và Vi Bá.
Sau khi Alan xác định đội ngũ không có gì nhầm lẫn, trực tiếp dẫn họ về lâu đài cổ Ô Gia Lặc.
Đội ngũ lần này phái đến cho hai người Alan, thành viên chủ yếu đến từ quân đoàn Dự bị của Thiên Lang Tinh.
Đội trưởng đội phó là sỹ quan chính quy của Thiên Lang Tinh, ngồi trên chiếc xe tải của Bối Tư Kha Đức, các binh sĩ thi thoảng lại đánh giá Alan và thì thầm với nhau, hiển nhiên là rất tò mò với học trò mà Ôn Toa Bối Lạc lựa chọn.
Một binh sĩ da trắng kéo mũ giáp chiến địa, từ mồm nhổ ra một bã cao su:
-Thật xui xẻo, tôi còn tưởng lần này có thể đi đánh trận ở ngoại vực, không ngờ là để cho hai thiếu gia chơi trò chiến tranh.
Các binh sĩ lập tức cười phá lên.
-Ngậm mồm cậu lại, binh sĩ!
Đội trưởng Lam Kỳ quát.
Binh sĩ nhún vai, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy Alan đang bình tĩnh nhìn mình.
Từ đôi mắt bình tĩnh như đá Ruby đó, binh sĩ dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.
Ánh mắt trong veo dị thường lại khiến anh ta không khỏi lạnh sống lưng.
Đến lâu đài cổ, Alan dẫn đội ngũ này đến tòa nhà huấn luyện.
Hộ vệ gia tộc Bối Tư Kha Đức đều chạy đến xem náo nhiệt, Lôi Kiệt Tư cũng ôm kiếm đứng trong đám đông.
Khi nhìn thấy Alan liền hô lên, sau đó phàn nàn:
-Chúng ta lâu lắm rồi chưa cọ xát đấy nhé.
Alan gật đầu, cười nói:
-Mấy ngày tiếp sau đây, tôi đang định tìm cậu để đặc huấn cùng tôi đây.
-Thật không?
Mắt Lôi Kiệt Tư sáng lên, xoa tay:
-Tôi đợi đó.
Lựa chọn một sảnh lớn có thể dung nạp mười mấy người cùng lúc huấn luyện, Alan kêu người lấy trang bị mà mình chuẩn bị cho đội ngũ này đến. Trước khi hộ vệ gia tộc đưa đồ đến, Alan tiện tay lựa ra hai cây đao chuyên dụng trong huấn luyện:
-Tôi biết rằng rất nhiều người trong số các anh đại khái cho rằng đây là một trò chơi. Nhưng tôi phải nói cho các anh biết, đây là một cuộc chiến đấu, chiến đấu thực sự.
-Có lẽ, các anh sẽ cho rằng. Xem đi, tiểu tử này miệng còn hôi sữa mà đã muốn làm quan chỉ huy của chúng ta. Nhưng rất xin lỗi, tôi còn lợi hại hơn đại đa số các anh. Ai không phục thì lên đây chơi vài ván.
Alan giương lên một đạo cụ huấn luyện trong đó.
Binh sĩ da trắng trước đó hừ một tiếng, cởi bỏ mũ giáp:
-Tôi lên.
Đội trưởng Lam Kỳ nhìn anh ta một cái, Alan nói:
-Không sao, đội trưởng.
Sau đó vứt đao cho binh sĩ, Lam Kỳ đi lại, nói khẽ:
-Đừng quá đáng quá.
Binh sĩ cười hề hề, cầm đao đi lên, bày ra một tư thế.
Alan vác một cây đao trên vai, đứng tùy ý, hỏi:
-Có thể bắt đầu chưa?
-Tùy thời đón tiếp.
Alan gật đầu.
Cơ thể đột nhiên đổ về phía trước, bắp thịt ở đùi dưới rung nhẹ lên, bộc phát ra sức mạnh cực lớn, thôi động hắn như một con báo săn vồ lên người binh sĩ.
Đao huấn luyện trên vai bật lên với tốc độ của tia chớp bổ vào binh sĩ.
Ngay sau đó, trong lòng ngực Alan như nổ ra một trận quang vũ nhỏ vụn!
Binh sĩ lập tức sững người, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy đao pháp như vậy?
Lam Kỳ lập tức thất thanh:
-Thiếu gia thủ hạ lưu tình.
Người đi theo đao.
Một loạt tiếng đinh đinh đang đang vang lên không dứt, quang vũ đột nhiên biến mất, Alan đã thu đao trượt lùi.
Lại nhìn binh sĩ, cây đao cụ huấn luyện trên tay đã bị gãy thành tám mảnh, vụn vỡ đầy đất chỉ còn dư lại một chiếc chuôi trơ trụi trên tay anh ta.
Cả hiện trường im ắng, tiếp đó trừ đội trưởng Lam Kỳ ra, đội phó và các binh sĩ đều vỗ tay, trầm trồ khen hay.
Alan gác đao trên vai, mỉm cười nhìn vị binh sĩ đó:
-Đã phục chưa?
Binh sĩ da trắng sững người giây lát, sau đó mới sờ đầu:
-Mẹ kiếp, muốn không phục cũng không được.
Alan nhìn anh ta, biết rằng cuối cùng đã trấn áp được những chiến sỹ xuất thân từ quân đoàn Vương Bài.
Nếu không làm như vậy, đến khi khảo hạch thực sự đừng hòng chỉ huy được tiểu đội này như sử dụng cánh tay.
*CHƯƠNG CHỈ CÓ 1K CHỮ, MÌNH SẼ BÙ 1 CHƯƠNG 2K CHỮ SAU, MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM! :'(
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!