Chương 244: Một Tin Trị Giá Hai Triệu

Chương 244: Một Tin Trị Giá Hai Triệu

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Về đến căn hộ trên tầng cao nhất, vừa vào cửa đã đá bay đôi giày quân đội một cách thô lỗ, Ôn Toa Bối Lạc cao giọng:

-Nặc Nặc thân yêu, chị đại của em đã về, còn không cút ra nhanh. Tiện thể nói cho ta biết, mấy tháng ta không ở đây có những chuyện gì hay ho.

Chưa nói dứt câu, trong phòng khách sau cửa ra vào vang lên tiếng bước chân vội vã và một tiếng kinh hô của thiếu nữ.

Cô hầu gái nhỏ Nặc Nặc chân tay luống cuống vấp ngã xuống đất, nghe thấy mà khiến Ôn Toa Bối Lạc ôm trán, lắc đầu không thôi.

….

-Giữa tháng bảy, học trò Alan của ngài bị ám sát một lần ở phố đen.

-Cái gì? Có người dám hành thích học trò của ta, chán sống rồi sao?

-Tháng mười, gia tộc Uy Liêm tổ chức chính thu săn, tiến hành ở rừng Tư Ngữ. Buổi chiều trước hôm bắt đầu hoạt động, Alan và Địch Á Ca của nhà Cách Lan Đặc xảy ra xung đột, Alan dùng ba đao để đánh bay vũ khí của Địch Á Ca, từ đó hai người kết thù oán với nhau.

-Tốt, không hổ là học trò của ta. Đám con cháu hào môn đó là thá gì chứ, chị đây năm xưa chả đánh cho họ kêu trời kêu đất.

Trên sô pha, Ôn Toa Bối Lạc sau khi tắm rửa đã mặc lên một bộ đồ ngủ rộng rãi được làm từ tơ tằm đang xếp chân ngồi.

Một tay cầm chai rượu, một tay cầm ly chân cao, thi thoảng lại nhấp môi một ngụm mỹ tửu từ ly rượu, đôi tai thì lắng nghe báo cáo từ Nặc Nặc.

Thời tiết rất lạnh nhưng nhiệt độ trong phòng khách được duy trì ổn định khoảng hai mươi hai độ, không hề cảm thấy một chút lạnh giá từ bên ngoài căn phòng.

Cô hầu gái nhỏ đem hết chuyện liên quan đến Alan trong khoảng nửa năm nay làm thành một báo cáo đơn giản.

Ôn Toa Bối Lạc có lúc nghe xong cho qua, có lúc lại hỏi lại cụ thể ở một hai chi tiết.

Cũng may trước khi cô rời đi có dặn bên Hồng Lang thu thập tình báo của Alan, nếu không Nặc Nặc cũng không có cách nào mà nói tường tận đến mức như có mặt tại hiện trường.

Đặc biệt là chuyện mấy người Tạp Tu cá cược nhau ở khách sạn Duy Nạp Tư không lâu trước đó, Ôn Toa Bối Lạc gần như bắt Nặc Nặc kể tường tận từ đầu đến cuối.

Nội dung mà Nặc Nặc báo cáo, cơ bản không chênh lệch gì với chuyện xảy ra buổi tối hôm đó.

Ôn Toa Bối Lạc nghe xong, vui vẻ nói:

-Xem ra ta có được một học trò giỏi. Mặc dù gia tộc của hai người Kim Liên Thành và A Đại Nhi chỉ là danh phiệt nhưng tài sản khổng lồ, gần như ngang ngửa hào môn. Còn về Lai Ngang càng không cần nói, bản thân chính là hậu thế của hào môn. Có một số người bạn như vậy, tiền đồ của tiểu Alan sau này chắc chắn sẽ tươi sáng. Đương nhiên, sau lưng hắn còn có người thầy như ta.

Nặc Nặc nhắc nhở:

-Tiểu thư, người còn có một học trò khác là Vi Bá.

-A, chuyện của cậu ta khỏi cần nói. Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.

Tùy tiện đặt chai rượu và ly xuống, Ôn Toa Bối Lạc đứng dậy khỏi sô pha, duỗi lưng, để lộ ra dáng người xinh đẹp.

Nặc Nặc ghi chép lại trên máy tính thông minh: nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc không hề quan tâm đến chuyện của Vi Bá.

Ghi xong liền định gửi đến kho dữ liệu của Hồng Lang, Ôn Toa Bối Lạc gõ nhẹ vào đầu cô hầu gái nhỏ:

-Đồ ngốc, loại tình báo này đừng có gửi đi, nếu không thì ta kiếm phí tình báo từ nhà Phạm Duy Ni kiểu gì.

Nặc Nặc sờ đầu, nhìn Ôn Toa Bối Lạc một cách đáng thương:

-Vậy em phải viết như thế nào đây?

-Em cứ viết, đại nhân Ôn Toa Bối Lạc vĩ đại xinh đẹp đã trở về Babylon và hỏi thăm tình hình của Vi Bá. Như vậy là được, còn về chuyện gì, cứ để nhà Phạm Duy Ni tự đoán. Thực tế thì đúng là ta có đề cập đến Vi Bá còn gì?

Ôn Toa Bối Lạc nháy mắt, nhảy xuống sô pha, rời đi.

Nhìn bóng lưng cô, dù như thế nào, Nặc Nặc cũng như nhìn thấy một con rồng cười híp mắt ôm tiền vàng được chất thành đống.

Sau khi Nặc Nặc lược bỏ đi một số từ ngữ hoa mỹ mà Ôn Toa Bối Lạc thêm vào cho mình, tin tức này rất nhanh liền được nhà Phạm Duy Ni mua từ tay Hồng Lang với giá hai triệu.

….

Ngày hôm sau, Alan ở Lê Minh Chi Nhận nhận được thông báo của viện trưởng, khi hắn cùng Vi Bá đi đến phòng làm việc của ông liền nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc.

Viện trưởng An Đức Lỗ ngồi ở một bên sô pha đang cầm một cốc hồng trà nóng hổi, vị trí của ông đã bị Ôn Toa Bối Lạc bá chiếm.

Hôm nay nguyên soái Tham Lang vẫn mặc lên mình một bộ quân trang bó sát để lộ ra đường cong mê người của cô.

Cả người cô đặt trên chiếc ghế gập có bề mặt nhung, ghế gập bốn mươi lăm độ, hai chân ghế lơ lửng.

Đôi chân dài của Ôn Toa Bối Lạc bắt chéo nhau vắt lên một góc của bàn làm việc, hai tay đan lại để trên người, mũ quân đội kéo thấp, khiến người khác chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt và chiếc cằm nhọn.

Khi nhìn thấy cô, hai mắt Vi Bá sáng lên, đôi mắt như dâng lên một ngọn lửa, anh ta gần như hô lên một cách khoa trương:

-Người thầy kính trọng, người đến từ lúc nào vậy?

Trên thực tế, Vi Bá thông qua nguồn của gia tộc đã biết Ôn Toa Bối Lạc trở về vào ngày hôm qua có hỏi đến tình hình của anh ta.

Điều này khiến Vi Bá rất hưng phấn, Ôn Toa Bối Lạc xem trọng anh ta là điều có thể khẳng định, nếu không sao vừa về đã hỏi thăm tình hình của anh ta chứ?

Alan sau khi chào hỏi viện trưởng An Đức Lỗ, mới nói với Ôn Toa Bối Lạc:

-Thầy, người đã trở lại.

Ôn Toa Bối Lạc dùng tay đẩy mũ lên, nháy mắt với Alan trước, sau đó mới nhìn Vi Bá nói:

-Các tiểu tử, vòng khảo hạch cuối cùng sẽ tiến hành vào chủ nhật tuần này, hy vọng các cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

-Đương nhiên, thưa thầy.

Vi Bá giành nói trước:

-Học trò đã chuẩn bị phương án tường tận chỉ đợi khai triển.

Sau đó căm hận nhìn Alan.

Tên đáng chết này, Ôn Toa Bối Lạc lại nhìn hắn trước. Vi Bá nghĩ.

Ôn Toa Bối Lạc giống như không nhìn thấy vẻ khác thường trong mắt của Vi Bá, cười khẽ:

-Rất hăng hái. Vậy, hai ngày này hãy giao sách chiến thuật, phương án trang bị và hóa đơn sử dụng quân phí của các cậu cho viện trưởng An Đức Lỗ.

-Đây cũng là một phần trong khảo hạch đối với các cậu.

Sau khi trao đổi một số chuyện cần chú ý trong khảo hạch, Ôn Toa Bối Lạc ra ý hai người có thể rời đi. Trước khi đi, Alan thỉnh cầu với nữ nguyên soái:

-Thưa thầy, học trò hy vọng có thể gặp các thành viên của tiểu đội vào chiều nay. Dù sao họ cũng cần phải làm quen với trang bị mà họ được cấp, còn nữa, học trò cần huấn luyện cùng họ để tăng độ ăn ý.

Ôn Toa Bối Lạc gật đầu:

-Yêu cầu này của cậu rất hợp lí, chiều nay cậu sẽ nhìn thấy họ.

Vi Bá vội đưa ra yêu cầu tương tự.

Đến buổi chiều, Alan đem hết tất cả “bài tập” mà Ôn Toa Bối Lạc liệt kê đến nộp cho viện trưởng, An Đức Lỗ nói cho hắn biết, một tiếng sau tiểu đội chiến đấu phân cho hắn sẽ có mặt.

Alan có thể dẫn đội về lâu đài cổ, lợi dụng mấy ngày trước khi khảo hạch để huẩn luyện thật tốt.

Sau khi Alan rời khỏi, An Đức Lỗ nhìn các phương án trên sách chiến thuật mà Alan nộp.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!