Chương 240: Năm Triệu Của Ai?

Chương 240: Năm Triệu Của Ai?

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

A Đại Nhi uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, lại thêm lúc này tâm trạng đang vui, cả người diễm quang bốn phía khiến trái tim ba nam sinh trong phòng đều loạn một nhịp.

Kim Liên Thành càng không nhịn được lắc đầu thở dài:

-Có thể thấy được dáng vẻ say rượu động lòng người này của A Đại Nhi tiểu thư, tôi đã cảm thấy lần giúp đỡ này không uổng phí.

Lai Ngang cười mắng:

-Đừng nói như tiền một mình cậu bỏ ra thế, mặt này còn có công lao của tôi đấy.

-Công lao của mấy người sao lớn bằng con nai nhỏ nhà ta, đều nhờ anh ấy ánh mắt tinh tường, nếu không làm sao làm nhục được ba tên khốn kiếp Bảo La kia.

A Đại Nhi nói đến chỗ vui vẻ, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mặt Alan:

-Đây là phần thưởng cho anh.

Alan lắc đầu bật cười:

-Cô nhất định say rồi.

-Say thì kệ say, đêm nay vui như thế, chúng ta phải không say không về.

A Đại Nhi vỗ tay.

Lai Ngang cười không có ý tốt:

-A Đại Nhi, tôi và Liên Thành cũng có đóng góp, hay đại tiểu thư cô cũng thưởng cho bọn tôi đi.

-Đồ không biết ngượng, hai cái mặt thối các anh ta không có hứng đụng vào.

A Đại Nhi cho bọn họ một cái liếc mắt:

-Cút đi tìm vợ lớn vợ bé của các anh đi.

Alan kinh ngạc nhìn hai người Lai Ngang và Kim Liên Thành.

Kim Liên Thành ngạc nhiên:

-Chẳng lẽ thiếu gia Alan không biết chút nào sao? Sau lễ trưởng thành 15 tuổi là phải chọn một đến hai bạn đời, hơn nữa trước khi viễn chinh ngoại vực phải sinh hạ cho gia tộc ít nhất một đời sau. Nguyên nhân là vì kéo dài huyết mạch gia tộc, vừa là trách nhiệm vừa là nghĩa vụ của chúng ta. Như tôi hôm nay vừa tròn 15 đã có một bạn đời. Về phần Lai Ngang thì anh ta lớn hơn cả tôi, đã có một cậu con trai rồi.

Alan suýt nữa phun một ngụm rượu ra, nhìn Lai Ngang vẻ khó tin:

-Anh có con rồi?

-Chuyện này bình thường mà.

Lai Ngang nhún vai:

-Alan hiện giờ dù sao cũng mới 12 tuổi, còn ba năm nữa mới đến lễ trưởng thành. Tôi nghĩ tộc trưởng Hoắc Ân khi nào cho cậu vào danh sách người thừa kế thì mới cho cậu chọn bạn đời.

A Đại Nhi kéo cánh tay Alan:

-Anh nhớ khi ông nội hỏi thì anh phải báo tôi lên đấy. Tôi có trách nhiệm nhắc ông nội, cho dù anh không nói thì ta cũng sẽ bảo ông nội đi nói chuyện cuộc hôn nhân này. Tóm lại tôi cưới anh chắc rồi.

Lai Ngang và Alan cùng thất thanh:

-Những lời này mà cô cũng nói ra miệng được?

-Tại sao không chứ?

A Đại Nhi hừ một tiếng, ánh mắt lơ đãng lộ một tia phiền muộn:

-Tôi đã chứng kiến quá nhiều chị em trong gia tộc vì không thể nắm giữ vận mệnh của mình chỉ có thể trở thành vật hy sinh của hôn nhân chính trị. Gia tộc gả họ cho người họ hoàn toàn không thích, cuối cùng người có kết quả trọn vẹn không đếm đủ năm đầu ngón tay.

-Vì vậy tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không sống cuộc sống như vậy! Tôi muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân, tôi nói gả cho ai thì gả cho người đó!

A Đại Nhi vung tay, lại uống cạn sạch một ly rượu đã rót đầy, nhìn ba nam sinh kia trố mắt ra.

Lai Ngang lắc đầu, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ:

-Con bé điên khùng này...

Bên kia, A Đại Nhi uống vừa nhiều vừa mạnh, không chịu được tửu lượng đã dựa vào Alan ngủ.

Nhìn A Đại Nhi đã ngủ say, Alan đặt cô lên sô pha, cởi áo khoác của mình đắp lên.

Vừa ngồi xuống, A Đại Nhi giống như một con mèo nhỏ dụi dụi, đầu gối lên đùi Alan, sau đó dùng sức cọ vào người hắn rồi mới ngủ.

Alan ánh mắt chợt dịu dàng.

-Đến lúc này tôi mới coi như hết hy vọng.

Kim Liên Thành uống một ngụm rượu, cười khổ:

-A Đại Nhi thực sự thích anh, Alan, con người trong tình trạng không có ý thức luôn tìm kiếm nơi có cảm giác an toàn nhất. Xem ra đúng như A Đại Nhi nói, anh khiến cô ấy rất có cảm giác an toàn. Nếu không thích một người thì sao lại làm thế?

Về vấn đề này, Alan cũng không biết trả lời thế nào.

Hắn không ghét A Đại Nhi, đúng vậy, thậm chí hắn còn có chút thích cô.

Nhưng kiểu thích này còn chưa đến mức nam nữ yêu nhau, nếu phải cân nhắc thì hẳn là dưới tình nhân mà trên tình bạn bình thường một chút.

Thấy Alan có chút ngại ngùng, Lai Ngang biết ý chuyển chủ đề:

-Không nói chuyện này nữa, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Hay là chúng ta nói chuyện thú vị khác đi, ví dụ như hai mươi triệu thắng được chỗ Tạp Tu.

Alan vỗ đầu:

-Nói đến cái này, hai mươi triệu này các anh chia ra đi, dù sao tiền vốn cũng là các anh bỏ ra.

Lai Ngang lắc đầu:

-Alan, tôi biết cậu không thích kiếm hời của bọn ta nhưng nói một câu khó nghe thì tôi và Liên Thành không thèm nhìn hai mươi triệu này, nếu phía sau có thêm số không nữa thì còn được. Vì có thêm chút tiền này thì cũng không giúp bọn ta được bao nhiêu.

-Nhưng cậu khác bọn tôi, sự tài trợ của gia tộc mà cậu có được cũng có hạn. Hơn nữa tương lai cậu còn phải thành lập đội đi săn của riêng mình, đó cũng là việc cần chi tiêu nhiều. Nếu tài chính không đủ thì các thành viên cậu chiêu mộ được, trang bị, thậm chí tinh hạm ma năng cũng sẽ kém mấy bậc. Điều đó vô cùng bất lợi với sự nghiệp viễn chinh.

Lai Ngang tiếp:

-Nên tôi đề nghị ta với Liên Thành lấy lại tiền vốn là được, về số tiền thắng được từ Tạp Tu thì để lại cho cậu. Nếu cậu băn khoăn thì tương lai kiếm được tiền trả chúng ta sau.

Alan gật đầu, dứt khoát:

-Vậy tiền hoa hồng của mấy loài nguy hiểm anh cũng không cần chuyển cho tôi nữa, nếu không hủy kèo.

-Cái này dễ thôi.

Lúc này Liên Thành lại cau mày:

-Nói đến tiền vốn, tôi muốn hỏi Alan, tài khoản ban đầu của cậu có khoảng bao nhiêu tiền?

-Khoảng gần hai triệu.

-Thế thì kỳ lạ.

Kim Liên Thành nói:

-Khi xác nhận tài khoản, trong tài khoản của Alan rõ ràng hiển thị hơn hai mươi tám năm trăm nhưng tôi với Lai Ngang cũng chỉ góp vào hai mươi mốt triệu, lại trừ đi phần của Alan, thế năm triệu dư ra là của ai?

Cửa phòng bao đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Kim Liên Thành hơi nhíu mày, đang định đứng dậy mở cửa thì Lai Ngang giơ tay ấn một cái lên đầu gối cậu ta, lạnh nhạt:

-Ai đấy?

Ngoài cửa là giọng nói xa lạ:

-Thiếu gia Lai Ngang, tôi là Á Sắt, Á Sắt Bối Tư Kha Đức.

Lai Ngang kinh ngạc nhìn về phía Alan:

-Cậu có quen không?

Alan thành thật lắc đầu.

Kim Liên Thành nói:

-Vào đi, cửa không khóa.

Cửa phòng mở ra, một thiếu niên tuổi tác tương đương Alan bước vào.

Mái tóc màu xanh sẫm mềm mại dán sát bên mặt, đôi mắt sau cặp kính mang theo ý cười, khóe môi vểnh ra hơi hướng lên.

Đây là một chàng trai dịu dàng xinh đẹp.

-Còn chưa tự giới thiệu.

Thiếu niên khẽ khom người với ba người trong phòng:

-Tôi tên là Á Sắt, là anh em của Alan, có quan hệ máu mủ, bởi vì cha tôi là Hải Đức Lý Khắc.

Alan kinh ngạc:

-Vậy cậu và Khoa Đa Phu là…

-Tôi là em trai.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!