Chương 230: Liên Minh (1)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
-Không cần.
A Đại Nhi cau mày:
-Những vết thương ngoài da này không lấy được mạng của ta, Lai Ngang chắc tới rồi, đưa ta đến chỗ anh ta đi.
-Vâng vâng, tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ. Việc này thật sự vô lý, không ngờ ở trong khách sạn Venus lại tập kích khách quý như tiểu thư A Đại Nhi đây. Cho dù đối phương là ai, bọn họ cũng sẽ phải trả giá đắt!
Chủ quản bảo an phẫn nộ gầm lên.
Sau khi sai người khiêng cáng ra, đưa A Đại Nhi tới phòng của Lai Ngang, không quên gọi bác sĩ và y tá thường trực tại khách sạn nhanh chóng tới xử lý vết thương cho A Đại Nhi, Alan tất nhiên đi theo.
Khi tới phòng Lai Ngang, nhìn vết thương của A Đại Nhi, vốn Lai Ngang đang tán gẫu cười đùa với đám người liền lập tức biến sắc.
Đầu tiên anh ta sai bảo an của khách sạn đưa A Đại Nhi vào phòng ngủ, bác sĩ và y tá của khách sạn cũng đã tới, tiến vào phòng ngủ và ngăn mọi người ở ngoài.
May mà khách sạn Venus đều chiêu đãi nhân vật thượng lưu trên Babylon, thỉnh thoảng sẽ cử hành một số cuộc thi bí mật, vì vậy sẽ có nhân viên chăm sóc y tế của mình.
Nếu đưa A Đại Nhi tới bệnh viện sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Lai Ngang gọi chủ quản bảo an của khách sạn đích thân tới gặp anh ta, hai người thảo luận bí mật nửa giờ, thần sắc chủ quản bảo an khẩn trương rời đi, lúc này anh ta mới tới cạnh Alan, nhìn hai vết đao chém trên người hắn cau mày nói:
-Cậu cũng bị thương rồi.
-Chuyện nhỏ thôi.
Alan mặt mày không nhăn mà nói.
Hắn không khoa trương, hai sát thủ chỉ làm bị thương da lông của hắn.
Vết thương nhẹ như vậy hắn không để ý tới, hai ngày sau sẽ khôi phục lại bình thường.
Không bao lâu sau, chủ quản bảo an đã trở lại, mang theo một chiếc máy tính bảng rồi giao máy tính bảng cho Lai Ngang:
-Thiếu gia Lai Ngang, đây là hình ảnh mà camera giám sát ghi lại được, tất cả đều ở bên trong. Về phần mấy tên sát thủ kia, bọn họ động tác quá nhanh, chúng ta…
-Biết rồi, ngươi lui xuống đi. Tuy nhiên người bị thương lại là tiểu thư A Đại Nhi của nhà Ma Sâm, ta nghĩ ngươi nên rõ phải làm thế nào.
Lai Ngang thản nhiên nói.
-Đây là đương nhiên, nếu không có được lời giải thích, khách sạn của chúng tôi cũng không cần mở cửa nữa.
Chủ quản bảo an vỗ ngực hứa hẹn một phen rồi rời đi, Alan lắc đầu nói:
-Bọn họ không tra được gì đâu.
Đối phương nếu có chuẩn bị mà tới, rất khó để lại sơ hở.
Lai Ngang gật đầu:
-Ta biết, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này. Khách sạn Venus là một, thứ hai chính là bản thân ta.
-Anh?
Alan cảm giác được trong lời nói của anh ta có ý khác.
Lúc này cửa phòng ngủ mở ra, bác sĩ đi ra ngoài gật đầu nói:
-Tiểu thư A Đại Nhi không có gì đáng ngại, đúng như lời cô ấy nói, vết thương trên người tiểu thư đều là vết thương ngoài da, tuy nhiên phải ngâm vào nước chữa trị cơ thể, nếu không sợ rằng sẽ để lại sẹo.
-Nhanh đi lấy.
Lai Ngang nói.
Mười phút sau, A Đại Nhi giống như bọt tắm ngâm trong một thùng nước, chỉ lộ đầu ra.
Lai Ngang và Alan tiến vào phòng, cả hai thấy bộ dạng cổ quái của A Đại Nhi, Alan miệng lệch sang, miễn cưỡng không cười ra tiếng.
-Muốn cười thì cứ cười đi, đừng nhịn sẽ nội thương đấy.
A Đại Nhi hừ nói, sau đó mới chân thành:
-Cảm ơn anh, Alan. Nếu không anh…
-Đừng nói gì cả, có một số việc để ở đây là được rồi.
Alan vỗ vỗ ngực mình.
A Đại Nhi cũng là người thẳng tính, gật gật đầu xem như đáp ứng.
Alan lại nói:
-Gần đây cô có đắc tội với kẻ nào không?
-Chê cười rồi, ngày nào mà tôi không đắc tội với người khác!
A Đại nhi hỏi ngược lại.
Alan lắc đầu:
-Nhưng hiển nhiên lần này có chút nghiêm trọng.
Lai Ngang đột nhiên chen vào:
-Chuyện này có lẽ là nhắm vào tôi.
Alan nhìn anh ta:
-Cho dù là coi trọng chính nghĩa cũng không cần chuyện gì cũng kéo lên người mình. Tam thiếu gia ạ!
Lai Ngang cười khổ, anh ta nhìn A Đại Nhi, sau đó giống như đã làm sai gì đó mà cúi thấp đầu, không dám nhìn Alan.
Trực giác của Alan mách bảo hai người có chuyện giấu hắn, lập tức lưng thẳng, hai vai thả lỏng, tự nhiên sinh ra uy thế hơn người.
Lai Ngang giật mình nhìn hắn:
-Alan, hiện tại cậu càng ngày càng lợi hại đấy.
-Ít nói linh tinh đi, nếu hai người coi tôi là bạn thì hãy khai thực đi. Nếu không tôi đi rồi, sau này chuyện của hai người tôi sẽ không hỏi đến một chữ.
Alan trầm giọng.
Bộ dáng hống hách nghiêm túc kia của hắn, A Đại Nhi thầm giật mình, không kìm nổi mà nói:
-Được rồi, tôi khai hết. Vốn dĩ việc này tối nay muốn tìm anh tới để thương lượng, tôi đã đáp ứng với Lai Ngang, đợi sau khi anh ta trở về từ ngoại vực, nếu không liên quan tới lợi ích gia tộc sẽ toàn lực ủng hộ cho anh ta. Có lẽ có người không muốn nhìn thấy tình hình này xuất hiện nên mới có việc tập kích tôi vào buổi tối nay.
Alan nói:
-Chỉ có như vậy? Vậy thì có gì cần giấu tôi chứ.
-Tôi vốn cũng muốn có được sự ủng hộ từ cậu.
Lai Ngang nhìn về phía A Đại Nhi:
-Nhưng đại thiểu thư nhà chúng ta nói, gần đây bản thân cậu cũng không ít phiền toái, chi bằng để sau này hẵng nói.
A Đại Nhi tiếp lời:
-Tôi nghe ông nội nói, hung thủ liên quan tới việc tập kích anh đã tìm được rồi nhưng thân phận của kẻ này….
-Cô nói là Khoa Đa Phu? Y đã chết rồi, chuyện kia đã cũ rồi.
Alan nói.
Lai Ngang nhíu mày:
-A Đại Nhi và tôi cũng từng nhắc tới, Alan, chỉ dựa vào một Khoa Đa Phu mà có thể làm ra nhiều việc như vậy, nếu như nói sau lưng y không có Hải Đức Lý Khắc cho phép, tôi là người đầu tiên không tin.
Alan thở dài:
-Khi ông nội giao di thư của Khoa Đa Phu cho tôi, cũng từng hỏi qua ý của tôi. Tôi đã đề nghị với ông nội là dừng ở Khoa Đa Phu thôi. Lai Ngang, anh nên hiểu ý của tôi.
Lai Ngang buông tay:
-Được rồi, nếu đổi lại là tôi cũng sẽ làm như vậy.
Ý của Alan rất đơn giản, chính là không tiếp tục truy cứu nữa, nếu không đối với mọi người đều không có lợi.
Chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể nhìn ra được sau chuyện này có bóng dáng của Hải Đức Lý Khắc.
Nhưng tiếp tục điều tra chỉ dẫn tới mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc thôi.
Mấu chốt trong đó là, Hải Đức Lý Khắc không đích thân tham dự.
Vậy thì tìm được tên hung thủ Khoa Đa Phu này, ít nhất là hung thủ bên ngoài, đối với Alan cũng có thể có lời giải thích rồi.
Nếu giằng co không dứt, đối với Alan chỉ có hại mà không có lợi.
Alan lắc đầu:
-Không nói chuyện của tôi nữa, vẫn nên nói chuyện hôm nay đi. Hiện tại tôi làm hỏng chuyện tốt của đối phương, đoán chừng tôi đã được liệt vào danh sách đen. Cho nên ngoài lựa chọn ủng hộ anh ra, tôi thật sự là không có sự lựa chọn khác.
Lai Ngang bật cười:
-Đây là tự bản thân cậu muốn nhảy vào hố lửa nhé, đừng nói tôi đẩy cậu.
-Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ kéo anh cùng nhảy, anh muốn chạy cũng không thoát đâu.
Alan chân thành đáp.
Ba người nhìn nhau không nói gì, một lát sau mới cùng nhau cười ha ha.
Đương nhiên, A Đại Nhi vừa cười liền động tới miệng vết thương thì miệng cũng im bặt luôn.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!