Chương 213: Người Tuyết Cự Nhân
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Alan lau mặt, phóng mắt nhìn quanh bốn phía, có lẽ hắn đang ở trong lòng núi nào đó.
Đây là không gian bằng phẳng sâu rộng, có những cột đá nối tiếp mặt đất và mái vòm không theo quy tắc nào.
Trong những khe đá dưới mặt đất mọc ra không ít những bông hoa nhỏ vô danh và rêu phát sáng.
Chúng tản ra huỳnh quang mấy màu lam, tím, vàng, chiếu sáng lòng núi.
Alan nhất thời chưa hồi phục tinh thần, mãi đến khi tầm mắt đột nhiên bị một con Gấu bạo chúa chiếm mất thì hắn mới nhảy dựng lên theo bản năng.
Nhìn kỹ lại, thân thể con Gấu bạo chúa kia như bị thứ gì đó vắt qua, xương cốt sai vị trí, mũi miệng nhuốm máu, dĩ nhiên đã chết từ lâu.
Dựa vào ánh sáng của rêu và những bông hoa vô danh trong lòng núi, Alan mới nhìn rõ trong này có rất nhiều thi thể của các loài nguy hiểm.
Trong đó Gấu bạo chúa chiếm đa số, phải có hơn trăm con.
Gió tanh thổi qua.
Hắc Mộ Vương Xà từ bên cạnh Alan không xa trườn qua, hắn vội vàng nấp sau thi thể một con gấu.
Chỉ thấy Vương xà trườn vào sâu trong lòng núi, nhìn về hướng đó lại thấy năm quả trứng rắn cao nửa mét.
Vương xà trườn một vòng men theo trứng rắn, sau đó co lại bao kín hết đám trứng kia.
Trong quá trình này, xương sống trên lưng rắn lần lượt rụt về, vô cùng độc đáo, hẳn là để ngăn gai xương đâm vỡ trứng.
Sau khi bao trứng lại, những chiếc vảy màu đen trắng của vương xà dần nhiễm một tầng đỏ nhạt, cùng với sự xuất hiện của màu đỏ này là nhiệt độ trong lòng núi dần cao lên.
Alan bừng tỉnh đại ngộ, con rắn lớn kia đang ấp trứng, nơi này không cần nói cũng biết là nơi ở của Vương xà.
Vương xà mười năm mới đẻ trứng, không ngờ hắn lại gặp được.
Nói vậy, bản thân hắn và thi thể những loài nguy hiểm trong ổ rắn này hẳn là thức ăn mà Vương xà chuẩn bị cho đời sau.
Lòng núi rộng lớn như vậy hóa ra là kho lương thiên nhiên chứa hơn trăm thi thể các Loài nguy hiểm và bản thân Vương xà mà không chật chội chút nào.
Alan quay đầu nhìn phía sau, Vương xà vào từ hướng này thì hắn đương nhiên nên rời khỏi theo hướng đó.
Vương xà hiện đang ấp trứng, mắt nó khẽ nhắm, giờ mà không đi thì còn đợi đến khi nào?
Alan cầm dao găm đang định chuồn đi thì đột nhiên lối vào lòng núi truyền đến chấn động có quy luật, đồng thời vang lên một tiếng rít gào thô kệch.
Nghe thấy tiếng rít gào này, đôi mắt Vương xà vốn đã nhắm đột nhiên mở trừng ra, đồng thời vây ở hai bên đầu chợt mở.
Hắc Mộ Vương Xà há miệng, lưỡi rắn thè ra, phát ra từng trận tiếng xì xì đầy địch ý về phía sơn động.
Chấn động và tiếng rít gào ngày càng gần như có một cự nhân thượng cổ đang tiến từng bước lớn vào trong lòng núi.
Vương xà không nhịn được nữa, cái đầu to lớn ngóc lên, hai mắt bắn ra hận ý mãnh liệt, thân rắn chợt di chuyển mà trườn mạnh về lối ra.
Alan nhớ đến mấy loài thiên địch hiếm hoi của Hắc Mộ Vương Xà đều thích ăn trứng của nó.
Tiếng chấn động và rít gào kia chắc là đến từ một sinh vật loài nguy hiểm của núi tuyết Toàn Vân, cũng là loài nguy hiểm cấp mười - Tuyết Cự Nhân.
Tuyết Cự Nhân là loài nguy hiểm thuộc loại linh trưởng, họ hàng gần với loài vượn.
Chúng giống với dã nhân trong truyền thuyết hơn, Tuyết Cự Nhân trưởng thành thân cao bảy mét, khoác lớp da lông màu xám trắng, không sợ giá lạnh, là thiên địch của Hắc Mộ Vương Xà.
Hiện giờ Vương xà đẻ trứng, Tuyết Cự Nhân hẳn là đến vì số trứng rắn này.
Alan chỉ hy vọng hai loài nguy hiểm cấp cao này đừng giao thủ ở ngoài sơn động, nếu không hắn muốn chuồn cũng không được.
Alam theo sát phía sau Vương xà, trong giây lát đã đến ngoài động.
Phía trước động là một mảnh tuyết rộng rãi, thỉnh thoảng có mấy cây tùng thưa thớt tô điểm.
Bên phải đất tuyết chính là một sườn núi trong dãy núi Toàn Vân.
Dưới ánh trăng, một bóng đen khổng lồ đang trượt từ sườn núi xuống, rơi mạnh xuống đất tuyết.
Cả một vùng rộng lớn chấn động mạnh, Alan gần như ngã sấp xuống lại nhìn về bên trái, trong đất tuyết dưới ánh trăng chiếu xuống, một cự nhân đang dùng cả hai tay dấy lên sóng tuyết mù mịt, chạy như điên về phía cửa ra của lòng núi, đó chính là Tuyết Cự Nhân.
Nó như một con tinh tinh lông trắng khổng lồ, khuôn mặt đen như mực và lông trắng hình thành sự đối lập rõ rệt.
Tuyết Cự Nhân trợn mắt há mồm, dưới môi lộ ra răng nanh, đôi tay dài đến đầu gối, trên mu bàn tay, bả vai và bàn chân bao phủ một tầng băng giáp không theo quy luật.
Trong bộ lông rậm rạp ở ngực cũng khảm một miếng tinh thạch màu lam nhạt hình thoi.
Tinh thạch trước ngực Tuyết Cự Nhân chính là Nguyên ngọc của nó, nó là loài nguy hiểm hiếm hoi kết tinh Nguyên ngọc bên ngoài cơ thể.
Cùng với tốc độ chạy nhanh như gió của Tuyết Cự Nhân, Nguyên ngọc trước ngực bùng lên ngọn lửa, trong bóng tối vô cùng thu hút.
Gặp phải thiên địch, gai xương trên lưng Vương xà chợt từng cái vươn ra, phát ra một tiếng hí dài rồi ngang nhiên tiếp đón.
Tốc độ của nó cực nhanh, trên đất tuyết cuộn lên hai con sóng tuyết vỗ mạnh sang hai bên trái phải giống như đôi cánh màu trắng.
Vương xà di chuyển với tốc độ cực cao, trên đường gặp Tuyết Cự Nhân, nó đột nhiên bắn lên, thân rắn thẳng tắp như một luồng điện màu đen bắn về phía cự nhân.
Tuyết Cự Nhân vội vàng dừng bước chân, đầu tiên là hai tay đấm ngực phát ra tiếng rít gào như thị uy rồi một tay chụp về phía Vương xà, một tay đè chặt đầu Vương xà, ấn nó xuống mặt đất làm chấn động thành một cơn sóng tuyết.
Đuôi Vương xà như một chiếc roi quất vào ngực cự nhân, ầm một tiếng Tuyết Cự Nhân liên tục lùi về sau.
Đầu rắn từ đất tuyết ngóc lên như luồng điện cắn một cánh tay của Tuyết Cự Nhân vào miệng.
Cự nhân phát ra tiếng rít gào rung trời, tay kia nắm thành quyền đánh thật mạnh vào người Vương xà.
Trong tiếng đánh đấm nặng nề, vảy rắn tróc ra.
Tuyết Cự Nhân hết quyền này đến quyền khác đánh vào Vương xà, sau bảy tám quyền, Vương xà cuối cùng không nhịn được nhả cánh tay của cự nhân ra.
Băng giáp ở mu bàn tay cự nhân rách tả tơi, cho thấy lực cắn kinh khủng của Vương xà đã cắn nát tay nó.
Tuyết Cự Nhân không quan tâm đến thương thế ở cánh tay, đánh về phía vương xà vô cùng khí thế.
Hắc Mộ Vương Xà đột nhiên há to miệng phun một luồng chất lỏng màu bích từ trong ra.
Cự nhân thấy thế vội vàng nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị nọc độc phun vào non nửa người bên trái, lập tức như gặp phải axit mạnh, bộ lông cháy vàng bốc lên khói nhẹ, băng giáp trên cánh tay và vai nhanh chóng tan chảy.
Có chỗ da lông còn tróc ra, lớp da màu hồng nhạt bên trong hoại tử thối rữa mảng lớn, nhất thời Tuyết Cự Nhân bị thương không nhẹ.
Cự nhân tức giận rống to, cánh tay phải nắm thành quyền đánh mạnh xuống mặt đất.
Lập tức mặt đất nứt ra, một đường nứt ngoằn ngoèo kéo dài đến dưới thân Vương xà.
Khi Alan còn chưa rõ cự nhân có ý gì thì mấy trăm băng đao sắc ngọt không theo quy tắc đột nhiên từ khe nứt phóng ra.
Vương xà tuy đã di chuyển trước để tránh nhưng vẫn bị băng đao đâm xuyên qua đuôi, đau đến mức nó ngẩng đầu kêu xì xì.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!