Chương 119: Vật Về Nguyên Chủ (1)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
-Tiểu tử, đừng tưởng đánh thắng được lôi đài chết chóc thì có thể giết được ta. Chẳng phải ngươi muốn lấy nó về sao, hiện tại ta sẽ để nó ở đây, giết được ta thì ngươi cứ việc lấy đi.
An Địch cắm Ác Ma Lễ Tán vào chỗ đất dưới chân, cười gằn nói.
Alan mỉm cười:
-Thanh sắc của ngươi khốc liệt như vậy, có phải là sợ rồi không? Vừa rồi thấy ánh mắt của ngươi nhìn hộ giáp trên người ta khoảng hai ba giây, ánh mắt từ mờ mịt thành ngưng trọng, chứng minh ngươi biết đây là hộ giáp ma năng. Nếu biết là hộ giáp ma năng thì nên biết rõ ta có thể dùng võ bị ma năng, Nguyên lực của ta ít nhất cũng phải là cấp mười. Còn ngươi, chỉ là một thợ khắc ấn cấp mười một. Mệt mỏi và thiếu thốn, trên người có vết thương, trang bị không hoàn mỹ bằng ta. Ngươi thực sự cho rằng, chênh lệch một bậc lớn lớn lắm sao?
An Địch sợ hãi cả kinh.
Thái độ thiếu niên tóc bạch kim này quá ung dung, quan sát tỉ mỉ, hơn nữa chỉ một câu đã nói ra cấp bậc của mình, nhìn bộ dạng dường như hiểu rất rõ về mình, giống như tất cả tin tình báo về mình hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên, An Địch liên tưởng tới chuyện xảy ra trước kia, cái chết của Cổ Na quá kỳ quái, xung quanh địa điểm phát nổ còn lưu lại khí tức Nguyên lực rất nhạt.
Trước đó gã còn cho rằng đó là Nguyên lực tàn dư sau khi Cổ Na chống lại công kích, bây giờ nghĩ lại, càng giống với dấu vết sau khi bị vũ khí ma năng nào đó đuổi giết.
Lại nhìn bộ hộ giáp ma năng trên người Alan, An Địch bừng tỉnh đại ngộ:
-Hóa ra tất cả những việc này là do ngươi làm? Địch Ca đột nhiên bị tập kích, cái chết của Cổ Na, tên súng bắn tỉa kia ép ta tới con đường núi này...
Mấu chốt trong đó, chính là trên tay Địch Ca không có võ bị ma năng nào.
Nếu không, trong cuộc chiến mấy ngày trước Địch Ca đã thắng lợi vẻ vang rồi.
Alan vui vẻ:
-Ngươi cũng không ngu, ít nhất, có thể biết bản thân mình chết thế nào.
Không nhiều lời, Alan khom lưng nghiêng về phía trước, lướt xuống đường núi.
Người đang ở nửa đường thì Nguyên lực bắt đầu khởi động.
Vỏ của trực đao Ám Hủy bị chấn động, kêu lên một tiếng rồi bay ra ngoài, đụng về phía An Địch.
An Địch quay đầu sang một bên, lướt qua vỏ đao, khi nhìn lại, đồng tử hai mắt gã co rút kịch liệt.
Trên thân Ám Hủy đao mỗi một hoa văn biến chuyển đều được Nguyên lực màu vàng cam như ngọn lửa thắp sáng.
Alan cầm đao tập kích, cơ thể và con dốc kia song song với nhau.
Bóng dáng cúi người xung phong ăn khớp chặt chẽ với con đường núi tạo thành một chỉnh thể không thể phân cách.
Khi hắn lao tới, An Địch chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đang ép về phía mình.
Trong lòng gã kinh hãi, biết được tại thời khắc này, các loại năng lực trước kia bao gồm cả công tâm thuật đó của Alan đã phát huy tác dụng.
Lại mượn khí thế do hoàn cảnh phối hợp với bản thân, thành công áp chế ý chí chiến đấu của mình, đến mức sinh ra ảo giác và cảm giác vô lực khi kẻ địch như cả thế giới.
Đáng giận!
Tuy biết thế, An Địch lại không thể thay đổi cục diện này, chỉ đành quát lớn một tiếng, kiên trì nghênh đón.
Ám Hủy bật lên, trong không trung như vẽ ra một đạo hồ quang hoàn mỹ, quét về phía cổ họng của An Địch.
Đồng thời mũi đao mang theo ba đao ảnh Nguyên lực, tương tự vẽ ra những Nguyệt Nha nhỏ vụn, nối đuôi nhau đuổi theo.
Trực đao trong tay Alan chém ra vô số hình cung lớn lớn nhỏ nhỏ bao phủ An Địch trong đao thế Huyền Nguyệt liên trảm.
Nguyệt Nha bám vào nhau liên tiếp, không có khe hở.
Thế công ầm ầm giết tới như thủy ngân chảy, An Địch âm thầm kêu khổ.
Trong mắt Đoàn trưởng Hắc Quả Phụ, con đường núi và bầu trời đêm thậm chí cả Alan cũng biến mất.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại ánh trăng nhỏ vụn rơi trên bầu trời.
Trăng lên rồi lặn, không có tận cùng.
An Địch bị bao trong những mảnh nguyệt hoa như lái thuyền trên biển gào, một khi không cẩn trọng sẽ có kết cục thuyền chìm người chết.
Tuy nhiên, chỉ qua vài giây, trên người gã đã bị trực đao hoặc là đao ảnh của Nguyên lực sắc bén kia đâm thành lỗ hổng.
Nhưng An Địch cũng không ngồi chờ chết, mười ngón tay không ngừng bắn ra những sợi tơ Nguyên lực vô hình, chẳng khác nào con Nhện chăng tơ bò lên trực đao của Alan.
Rất nhanh, Alan liền phát hiện trực đao càng ngày càng nặng. Khi vung đao cứ như đang chìm ở trong nước, lực cản cực lớn.
Cuối cùng, vũ điệu Nguyệt luân nhìn như bất tận kia như biến mất không báo trước.
Thấy thế, trong lòng An Địch vui vẻ vô cùng, con mồi đã bị mạng nhện quấn chặt, kế tiếp chính là thời điểm săn bắt.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt An Địch cảm thấy không đúng lắm.
Trong mắt Alan không có chút ý sợ hãi nào, thậm chí còn mang theo ý cười thản nhiên.
An Địch đột nhiên tỉnh ra, tiểu tử trước mắt đây ít nhất cũng là một thợ khắc ấn cấp mười.
Như vậy khắc ấn và năng lực của hắn sẽ thế nào?
Đáp án này, rất nhanh thôi gã sẽ biết được.
Từng đợt hào quang màu cam nhẹ đang bay xung quanh Alan, từ dưới áo hộ giáp ma năng kia bắn ra vân quang như đang quay trở lại.
Chớp mắt đã hội tụ giữa mi tâm của Alan, đan vào nhau tạo thành một hình vẽ đại kiếm rực lửa.
Liệu Nguyên nhẫn!
Trực đao đột nhiên nổ ra một chùm ngọn lửa cháy, ngọn lửa màu cam đang gào thét xoay tròn, đốt cháy tất cả những tơ nhện đang bám trên trực đao.
Sợi tơ Nguyên lực bị đốt cháy, đứt đoạn, bắn ra đốm lửa đầy trời.
Alan nghiêng người về phía trước, xoay eo, lướt đi, vung đao.
Tất cả động tác lưu loát thành thục, trực đao giống như đang đẩy một vật ngàn cân, thân đao không ngừng chấn động nổ vang, không gian xung quanh vang lên một mảnh tiếng vang như sấm rền.
Trong tiếng vang này, một vòng Viêm nguyệt màu cam hừng hực thiêu đốt hiện lên trong mắt An Địch.
Trực đao vẽ ra một đường cong đầy sức kéo, ngọn lửa đang cháy men theo quỹ tích của mũi đao điền vào chỗ trống trong không gian, tạo thành một dải ánh trăng sáng nhàn nhạt ở sườn thắt lưng của An Địch!
Viêm nguyệt vỡ nát, sóng xung kích phát nổ mang theo cột lửa cao nóng đâm vào An Địch khiến người bay ra ngoài, cuối cùng giống như một quả cầu lửa rơi xuống mặt đất.
Ngọn lửa ngàn độ đã nhanh chóng đốt cháy quần áo trên người An Địch.
Tóc, da thậm chí là máu thịt của gã cũng bị ngọn lửa vô tình liếm qua.
An Địch kêu to, chợt sinh ra tơ nhện màu tím tinh mịn bao trùm lấy cả người.
Có tơ nhện ngăn chặn, ngọn lửa Nguyên lực trên người đã bị dập tắt nhưng cả người An Địch đỏ thẫm một mảnh, bên ngoài cơ thể bốc khói nghi ngút, trong không khí có mùi thịt nướng.
Y đau đến mức muốn hôn mê, trong lòng vẫn rùng mình, cảm giác nguy cơ mãnh lệt đã xông lên đầu.
An Địch ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời đêm, trăng sáng cao vời vợi.
Nhưng trong ánh trăng đó lại có thêm một bóng người, là Alan!
Trực đao có ngọn lửa quấn quanh đã giơ cao ra khỏi đầu, mang theo ngọn lửa mạnh mẽ trảm xuống.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!