Chương 106: Thằng Hề

Chương 105: Thằng Hề

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Đó là đồ của tôi.

- Nhưng chúng nằm trong kho gia tộc, chính là đồ của gia tộc. Chúng ta chỉ là làm theo quy củ.

Văn Sâm cười với mấy thiếu niên khác:

- Đương nhiên, người rừng ở mặt đất sẽ không hiểu được những điều này.

- Vì vậy cậu nên cảm ơn tôi, hôm nay, tôi đã dạy cho cậu một bài học đáng quý.

Quay đầu lại, Văn Sâm ép sát lại gần Alan.

Đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau nhưng Văn Sâm phát hiện, thiếu niên trước mặt này nhìn có vẻ không cường tráng, lại chẳng giống đám người trước kia bị gã làm cho sợ hãi lùi bước.

Hắn chỉ nhìn vào gã, đồng tử rõ ràng đỏ rực nhưng lại không hề cảm nhận thấy sự ấm áp, ngược lại càng ngày càng lạnh.

Alan hít sâu, đè nỗi giận xuống.

Xoay người nói với chủ quản Thụy Khắc:

- Ông đi mời quản gia Hải Tân lại đây, số đồ khen thưởng này nếu do ông ta đăng kí nhập kho, vậy thiết nghĩ ông ta có thể cho tôi một lời giải thích.

Thụy Khắc lập tức gật đầu định đi, Văn Sâm lại quát to lên:

- Không được đi!

Văn Sâm rất rõ, một khi Hải Tân đến, gã không những không ăn được cái gì mà còn phải chịu phạt.

Hải Tân không giống như Thụy Khắc, chẳng phải người mà gã có thể uy hiếp.

Vị lão quản gia này giúp Hoắc Ân xử lí tạp vụ rườm rà rắc rối của cả đại gia tộc khổng lồ Bối Tư Kha Đức này, trước nay nổi danh vì sự công chính, không phải là người mà tiền tài hay quyền thế có thể đánh động.

Huống hồ gã chỉ là một con cháu chi thứ nho nhỏ, cũng không lấy ra được đồ gì có thể khiến lão quản gia động tâm.

Số vật phẩm này do Hải Tân giao đến kho, hơn nữa còn đăng ký dưới tên Alan.

Nếu chỉ là có những người có mặt tại đây, Văn Sâm ép Thụy Khắc mua rồi là xong.

Nhưng Hải Tân đến, vụ mua bán của gã sẽ không thành.

Bởi dù sao vật đã có chủ, không cho phép những người khác cưỡng mua, trừ khi có được sự đồng ý của chủ nhân đồ vật.

Bây giờ nói trắng ra, Văn Sâm vì muốn bắt nạt Alan mới đến, còn chưa biết một số quy tắc trong này nữa.

Ban đầu trong lòng gã nghĩ Alan là một thiếu niên đến từ mặt đất, có thể lọt vào mắt xanh của Hoắc Ân, gia nhập vào Bối Tư Kha Đức đã là trời ban ân.

Có không hiểu quy củ thế nào nữa, cũng không dám chống lại thiếu gia chi tộc như gã.

Nhưng Alan không những không lùi bước, thái độ còn cứng rắn, còn biết bỏ qua cái vụn vặt, tấn công trực diện vào yếu hại.

Điều này khiến Văn Sâm thấy rất khó giải quyết.

Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, mấy con cháu gia tộc ở xung quanh đang nhìn gã, nếu ngay cả một thằng người rừng cũng không giải quyết được, vậy sau này gã còn ngẩng sao được đầu trong giới này đây.

Văn Sâm nhướn mày lên, trợn tròn hai mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn:

- Nghe đây, ngày hôm nay bổn thiếu gia lấy chắc những thứ đồ này rồi. Mày không bán cũng phải bán, biết chưa? Đồ tiện chủng đến từ mặt đất!

Nói xong gã đắc ý dương dương nhìn những người khác, khi quay đầu lại, một nắm đấm không ngừng phóng to trước mắt.

Tiếp đó má trái bị đấm mạnh thêm một cú, Alan đấm mạnh đến mức Văn Sâm lùi về sau đến mấy bước, mới được đồng bọn đỡ lại.

Văn Sâm tức giận hất tay hai thiếu niên ra, gào lên:

- Mày lại dám đánh tao?

- Tao còn chưa hào phóng đến mức mặc người khác chửi rủa mà không đánh trả.

Alan lạnh lùng.

Văn Sâm gật đầu, chỉ vào mặt Alan:

- Còn đợi cái gì nữa? Đánh nó!

Lập tức mấy thiếu niên vây chặt Alan lại, Alan cười lạnh, khởi động Nguyên lực, bên ngoài cơ thể hắn hình thành quang vân mạch.

Khi khắc ấn Liệu Nguyên Chi Nhận ánh lên ở mi tâm, một vòng khí lưu nóng bỏng khuếch tán ra xung quanh, mấy thiếu niên bị thổi cho sắc mặt trắng bệch.

Họ nhìn nhau, không khỏi lùi ra sau mấy bước.

Cả đám cũng đã cháy lên mồi lửa nhưng chưa kích hoạt khắc ấn thuộc về riêng mình liền phát hiện Nguyên lực giả đối với khắc ấn giả, cao thấp thấy rõ.

Cho dù Alan chỉ là tay khắc ấn sư lơ tơ mơ cấp mười, cũng không phải là người mà đám thiếu niên bình quân chỉ ở cấp năm cấp sáu có thể đối phó được.

Văn Sâm hầm hừ:

- Chỉ là khắc ấn sư thôi mà, có gì giỏi giang chứ, ông đây cũng không phải dạng vừa đâu.

Gã cũng khởi động Nguyên lực, quang vân mạch có màu vàng đất tụ về trước ngực gã.

Alan hơi ngạc hiên, gã nhìn như công tử ăn chơi trác táng lại cũng đã kích hoạt khắc ấn.

Từ đó có thể thấy được nội lực của Bối Tư Kha Đức thực sự không tầm thường. Khắc ấn của Văn Sâm sắp thành hình, một giọng nói đột nhiên chen vào:

- Đủ rồi, Văn Sâm!

Văn Sâm nhìn về phía phát ra giọng nói liền thấy thiếu niên ôm trường kiếm từ cửa kho đi vào, đôi mắt xanh nước biển như bầu trời phản chiếu bóng dáng tự thẹn kém cỏi không bằng người của gã.

Văn Sâm chững người lại:

- Em họ Lôi Kiệt Tư (Kobersdorf)?

- Im miệng, đừng có dùng từ em họ mà gọi tôi!

Thiếu niên Lôi Kiệt Tư có chút nóng nảy:

- Chả qua là một gã miễn cưỡng có chút quan hệ thuyết thống, cũng chạy lại nhận họ hàng, da mặt anh dày đến mức khiến ta buồn nôn!

Văn Sâm lập tức đỏ bừng mặt lên, tức mà không dám nói, cùng là con cháu của gia tộc, khoảng cách giữa chi thứ và trực hệ lại lớn như vậy.

Lôi Kiệt Tư lại Thụy Khắc:

- Hình như tôi nhớ, vật có chủ trong kho của gia tộc không được phép bán ra, ông tên gì?

Thụy Khắc, Lôi Kiệt Tư thiếu gia.

Lôi Kiệt Tư gật đầu:

Được rồi, Thụy Khắc, gan ông lớn đấy, lại dám không coi chế độ của gia tộc ra gì?

Sắc mặt của Thụy Khắc lập tức trở nên khá khó coi, ông ta run giọng:

- Lôi Kiệt Tư thiếu gia, đây là do…

Văn Sâm hung hăng trừng ông ta, ý vị uy hiếp trong đó không cần nói đã rõ, khiến lời nói đến miệng của Thụy Khắc lại nuốt chửng vào.

Ông ta cười khổ, vừa định gánh tội thay, Lôi Kiệt Tư đã nói:

- Lườm cái gì mà lườm, Văn Sâm! Đừng nghĩ rằng tôi không biết đây là chủ ý của anh, nếu không một chủ quản nho nhỏ mà cũng dám tự quyết? Anh coi tôi là đồ ngu chắc! Bây giờ, lập tức biến khỏi mắt tôi. Hoặc, tôi đi hỏi ông xem, lúc nào mà một con cháu chi thứ lại có quyền hạn to như vậy, có thể tùy ý sửa đổi chế độ của gia tộc?

Sắc mặt Văn Sâm lập tức tối đen lại, dữ dằn nhìn Alan, nháy mắt với mấy người khác, cắp đuôi chạy đi.

Sau khi họ rời đi, Lôi Kiệt Tư mới nói với Thụy Khắc:

- Lần này bỏ qua, nếu còn lần sau, đừng trách tôi không khách khí.

Thụy Khắc vội cảm ơn, Lôi Kiệt Tư lại bảo ông ta lấy phần thưởng của Alan ra khỏi kho.

Trong lúc chủ quản điều hành bận việc, Lôi Kiệt Tư mới nói với Alan:

- Đừng trách tôi không trả đũa giúp cậu, sự thật ngươi đã ra tay trước, điểm này hơi đuối lí. Dù sao đi nữa tôi phải thừa nhận cú đấm đó của cậu đánh rất đẹp, tôi muốn đánh gã tởm lợm đó từ lâu rồi, tiếc là mãi chưa tìm được cơ hội.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!