Chương 105: Chiếm Đoạt (2)
(Từ chương này trở đi, tên nhân vật dịch giả sẽ để Hán Việt, đồng thời xưng hô sẽ sửa lại cho phù hợp, những chương trước mình sẽ sửa từ từ.)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Giờ cơm trưa đã tới, kèm theo bữa trưa còn có Hải Tân.
Ông ta tới đưa những văn kiện và mã khóa của tài khoản ngân hàng tư nhân, mã khóa điện tử có khắc phù hiệu của gia tộc Bối Tư Kha Đức, giúp Alan không cần cử động cũng vào được tài khoản ngân hàng của mình, tiến hành một loạt những thao tác liên quan.
Hải Tân giải thích đơn giản và dạy Alan sử dụng mã khóa tiến vào tài khoản của mình rồi rời đi, sau đó vẫn không quên dặn Alan nhớ đi lấy phần thưởng vào buổi chiều.
Alan dựa theo những gì Hải Tân hướng dẫn, tự dùng trí não tiến vào tài khoản, nhìn thấy được số tiền trong ngân hàng hiển thị là hai trăm ngàn.
Đối với hắn mà nói, đây là con số trên trời, phải biết rằng trên mặt đất gia tộc bình thường tiền phí mỗi năm không vượt quá mấy ngàn đâu.
Chỉ một tổ hợp con số có thể nhìn thấy sự chênh lệch cực lớn giữa Phù Không Đảo và mặt đất.
Ăn cơm trưa xong, Alan liền đi tới kho hàng gia tộc.
Kho hàng gia tộc ở phía tây của tầng trệt lầu chính, đó là một căn nhà mái bằng chứa rất nhiều vật tư, mỗi ngày đều có xe ra vào đem tất cả hàng hóa mà lâu đài sử dựng vận chuyển từ bên ngoài vào.
Kho hàng gia tộc có mấy cửa sổ điều hành, một cái trong đó là mở cho thành viên tư nhân trong gia tộc.
Vật tư trong kho hàng trừ phân phối cho gia tộc ra, cũng có thể trực tiếp dùng tiền vàng để mua.
Cửa sổ điều hành tư nhân này được thiết lập là vì vậy.
Thành viên gia tộc có thể lợi dụng cửa sổ này để lấy ra hoặc mua vật tư mình cần.
Mà danh sách những vật phẩm Bối Tư Kha Đức cung cấp, đa số đều khiến người ta phải tức giận, từ hóa dược phẩm cường hóa thể năng tới vũ khí trang bị, từ bộ phận kết nối trí não bình thường tới cấu kiện Ma Phương Tự Liệt cao cấp, thậm chí còn có thể mua được cả xe bay ma năng.
Của để dành phong phú tới mức khiến người ta thán phục, đương nhiên, muốn mua sắm hàng loạt những tài nguyên cấp bậc chiến tranh như quân dụng vật tư hoặc là phi hạm ma năng, mấy thứ này không phải là vật mà kho hàng của một gia tộc có thể cung cấp được rồi.
Khi Alan tới trước cửa sổ điều hành tư nhân, hắn thấy có mấy người thiếu niên đang đứng xung quanh đấy, trong đó có một nam nhân, trông bộ dáng như người quản lý kho hàng, nam nhân đang khom lưng cúi đầu với một thằng bé thân hình cường tráng tầm 15-16 tuổi.
-Thiếu gia Văn Sâm, việc này thật sự không hợp quy củ. Cậu xem, mấy thứ này đều là đồ mà quản gia Hải Tân đích thân nhập kho, đã có chủ nhân rồi, thật sự không thể bán cho cậu được.
Chủ quản điều hành lau lau mồ hôi trên trán, cười khổ.
Thằng bé tên là Văn Sâm tóm lấy áo của chủ quan rồi nói:
-Cái rắm, nếu đồ đã đưa vào trong kho hàng gia tộc, tự nhiên là để cho thành viên gia tộc dùng. Chúng tôi không trộm không cướp, dựa vào cái gì lại không thể mua? Thụy Khắc, ông bớt lời đi, đừng quên, ông còn nhờ cha ta đưa con trai lớn của ông vào học viện Hy Vọng Chi Thuẫn. Nếu đã không biết điều như vậy, ta sẽ bảo cha ta hủy bỏ sự trợ giúp dành cho ông!
Trên Babylon, có hai học phủ.
Một là Lê Minh Chi Nhận, một là Hy Vọng Chi Thuẫn.
Lê Minh Chi Nhận chỉ nhận con cháu quý tộc, bồi dưỡng tinh anh trong các lĩnh vực cho quý tộc hào môn.
Còn Hy Vọng Chi Thuẫn thì tuyển những học tử trẻ tuổi ở khắp Babylon với số lượng lớn, bồi dưỡng cho quân đội Liên bang, để không ngừng cung cấp nguồn máu tươi mới cho đội quân khổng lồ.
Đối với dân thường mà nói, tiến vào Hy Vọng Chi Thuẫn, sau khi tốt nghiệp dù sao cũng có thể làm một sĩ quan đường đường chính chính.
Nếu thành tích nổi trội hơn, có thể được danh môn quý tộc nhìn trúng, thu nhận là con cháu ngoại tộc, đồng thời cũng bước vào con đường tắt lên xã hội thượng lưu.
Chủ quản điều hành kia hiển nhiên cũng muốn cầu cạnh nhà Văn Sâm, nghe vậy chỉ đành liên tục cười khổ, cuối cùng nói:
-Được rồi, tôi giả câm giả điếc là được.
Số vật phẩm kia tuy rằng do Hải Tân quản gia đích thân nhập kho nhưng đăng ký dưới danh nghĩa một người tên Alan.
Tuy nhiên người này danh bất chính, cũng không phải nhân vật lớn gì cả, có lẽ là thân thích gì đó với Hải Tân, đối với nhân vật không có thực quyền, ông ta hoàn toàn có thể thoái thác mình vì không biết chuyện nên để Văn Sâm mua đi.
Nhiều nhất lúc đó đẩy một người ra chịu tội thay, cũng sẽ giải quyết xong thôi.
-Vậy còn tạm được.
Văn Sâm cười hắc hắc, cũng nháy mắt ra hiệu với mấy người khác, bảo bọn họ theo chủ quản đi vào kho hàng lấy đồ ra.
Chỉ là chủ quản điều hành không rõ, vì sao Văn Sâm lại trùng hợp như vậy, lô vật tư có chủ này vừa vào kho không lâu liền tới kho hàng gia tộc rồi.
Ông ta không biết rằng, sáng nay Văn Sâm được Khoa Đa Phu chỉ thị, biết được phần thưởng của Alan đã được đưa xuống.
Ngoại trừ khoản tiền thưởng thông qua phương thức gửi tiền mà chảy vào tải khoản của Alan, Văn Sâm không thể động tay nhưng những thứ khác đã được đưa vào kho hàng của gia tộc, lại cho gã một cơ hội.
Đây là để đả kích Alan, đồng thời, mấy thứ trong danh sách phần thưởng quả thật cũng khiến Văn Sâm động tâm.
Ví dụ một bộ võ bị ma năng cấp hai hay dược phẩm cường hóa thể năng cao cấp kia, mấy thứ này cho dù bình thường Văn Sâm có tiền cũng không mua được.
Bởi vì tài nguyên giống như vậy, thông thường sẽ ưu tiên cho huyết thống trực hệ của gia tộc, căn bản không đến lượt con cháu chi thứ như Văn Sâm.
Bởi vậy, Văn sâm để mắt tới mấy thứ đồ này nhưng một mình gã không nuốt nhiều như thế, liền tìm thêm vài người thiếu niên bình thường cũng chơi khá thân tới mua.
Thấy chủ quản mở kho hàng ra, đột nhiên phía sau có một thanh âm thản nhiên vang lên:
-Quấy rầy rồi, vừa rồi tôi hình như nghe được có một lô vật tư do Hải Tân quản gia đăng ký nhập kho?
Chủ quản điều hành thân thể cứng đờ, trong lòng không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, vừa lúc có người tới lấy hàng đi?
Ông ta xoay người, sau đó liền nhìn thấy Alan, Alan liền giơ tay chỉ vào nhẫn bạc nói:
-Nếu không có gì ngoài ý muốn, lô vật tư kia là của tôi, tôi tên Alan!
Chủ quan biết vậy nên vô cùng đau đầu, khiến ông tôi đau đầu không phải chuyện chủ nhân tới nhận hàng, mà là chiếc nhẫn trên tay Alan kia, chứng minh người đó có quyền hạn cấp hai, càng chứng mình chủ nhân của chiếc nhẫn này không thể đắc tội.
Về phần Văn Sâm, tròng mắt gã trực nhảy ra ngoài, ánh nhìn cũng dừng trên chiếc nhẫn bạc kia, bởi vì trên tay gã cũng có một chiếc nhẫn như vậy.
Gã tuyệt đối không ngờ được, tên tiểu tử vừa mới vào gia tộc lại có được địa vị như mình!
….
Alan giống như không nhìn thấy mấy người Văn Sâm, hắn đi thẳng về phía chủ quản điều hành Thụy Khắc.
Đột nhiên trước mắt có bóng người lướt đến, thiếu niên cao to tráng kiệt đó chặn ngang.
Văn Sâm cười hề hề:
- Ngại quá, ngươi đến muộn rồi. Mấy thứ đó tôi và mấy người bạn ngắm trúng, đã mua rồi. Đương nhiên, ngươi có thể lĩnh tiền chúng ta chi trả từ chỗ Thụy Khắc.
Đồng tử màu đỏ lập tức sáng quắc lên, dường như có ánh lửa nhảy nhót trong đó. Trong lòng Alan lóe qua một sự tức giận, hắn hầm hừ:
- Đó là đồ của tôi.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!