Chương 5: Hồn Chuyển Thiên Nhân

Sau khi Tiêu Kỳ biến mất, Tiêu Lâm, tam gia gia của Tiêu Kỳ xuất hiện cạnh Tiêu Khang. Lão nhìn dòng xoáy đang tàn phá hành lang.

- Nhị ca! Lần này không biết thằng nhỏ có thành công không?

- Tam đệ không cần lo! Không biết sao chuyện của Minh nhi mấy lão bất tử kia có hiểu dụng ý của lão chủ nhân hay không? Nhưng ta đoán Minh nhi chưa chết! Nhị ca tin chắc đứa nhỏ này sẽ mang đến chúng ta rất nhiều điểu bất ngờ. Đệ chuẩn bị tận hưởng những ngày dưỡng già cuối cùng đi! Vùng đất chết sẽ một lần nữa được hồi sinh! Ha ha ha!

Tiêu Khang cười to vỗ vỗ vai Tiêu Lâm rồi xoay người rời đi.

Cho đến lúc mở mắt ra một lần nữa Tiêu Kỳ đã thấy mình nằm trên một cái giường xa lạ. Nó cố gắng nhổm người dậy nhưng toàn thân bất lực. Lúc này có tiếng cửa mở khe khẻ, một thiếu nữ đẩy cửa bước vào. Trên tay nàng bưng một cái chậu nước nóng nhỏ. Nàng đến cạnh Tiêu Kỳ, thấy nó mở mắt nhìn nàng thì cười. Nàng nói bằng một thứ tiếng không phải tiếng anh nhưng kì lạ, Tiêu Kỳ vẫn hiểu.

- Sư đệ còn đau không? Uống viên Dưỡng Khí Đan này đi!

Nàng đút một viên đan dược vào miệng nó rồi vuốt má nó một cách triều mến. Đặt chậu nước bên cạnh, tay nàng vắt một cái khắn lau mặt cho nó.

- Tội nghiệp sư đệ! Chiêu bài cũ mà bọn họ cứ lấy ra sài hoài! Không hiểu sao sư đệ vẫn trúng? Hừ! Nhìn thánh nữ tắm rồi bị cảnh vệ nhảy ra đánh là chiêu bài bất bại của đám thế gia đệ tử mà đệ không biết sao? Lần sau có ai dụ dỗ thì không được nghe lời nghe chưa! Đệ còn nhỏ, theo mấy tên đó có ngày hư người, hiểu không?

Nàng thao thao bất tuyệt rồi gõ trán nó một cái. Sau đó nàng vén cái mền ra. Tiêu Kỳ hiện tại đang cởi trần, thân dưới chỉ mặc một cái quần cộc. Nàng rút dây quần định kéo cạp quần xuống thì thấy Tiêu Kỳ vô thức khép đùi lại, nàng bật cười.

- Ông tướng à! Tui chăm ông từ ngày bé, có cái gì của ông mà tui chưa thấy!

Nói rồi nàng cởi quần Tiêu Kỳ ra mặc kệ phản ứng của nó. Tiêu Kỳ toàn thân rã rời, không có sức mở miệng nói. Tiêu Kỳ nhìn thiếu nữ lấy khăn bắt đầu lau khắp người nó. Nàng lau mặt, rồi xuống ngực. Bàn tay mềm mại vừa lau vừa nhẹ nhàng xoa bóp. Lần đầu tiên Tiêu Kỳ được một người khác chăm sóc. Nàng thật đẹp! Lại vừa hiền vừa dịu dàng. Khuôn mặt nàng tinh xảo, tóc dài đen mượt. Hơi nước từ chậu nước nóng bay lên phủ trên mặt nàng một làn sương mỏng, nước đọng lại thành giọt chảy xuống. Nàng chỉ mặc một cái yếm lụa trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo dài màu xanh nữa. Nước thấm ướt vạt áo trước của nàng, yếm trắng dính sát vào da làm lộ một khoảng ngực trắng ngần. Nước lan xuống làm hai núm hồng như ẩn như hiện. Tiêu Kỳ chăm chú nhìn mà chẳng biết từ lúc nào thằng nhỏ của nó đã phản ứng. Nó buộc miệng:

- Thật đẹp!

Thiếu nữ đang chăm chú lau người cho nó bất chợt đôi mắt nàng chạm phải tiểu đệ đệ đang vươn mình lên cao. Thiếu nữ mười lăm chưa chạm phải sự đời, một loạt hình ảnh mà nàng từng tưởng tượng qua lời mấy sư tỷ lại trào về. Nàng nóng mặt quay qua nhìn Tiêu Kỳ, thấy nó nhìn chăm chú ngực nàng. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, sẵn ném cái khăn vào mặt nó, nàng đùng đùng bỏ đi ra ngoài.

Thấy người đẹp bỏ đi, Tiêu Kỳ chưng hửng. Nó cố lấy hết khí lực đưa tay kéo cái khăn xuống. Nhưng rồi cánh tay vừa động đậy được một xíu thì vô lực rơi xuống. Nó chìm vào hôn mê. Một lúc thiếu nữ lại bước vào. Vạt áo nàng bây giờ đã khô, chỉ có chút dấu vết của hai cái núm nhô ra, mà có chưa khô thì Tiêu Kỳ cũng vô phúc nhìn thấy. Nàng chần chừ nhưng chợt thấy Tiêu Kỳ đã thiếp đi. Cuối cùng không dành lòng nàng lại ngồi xuống bên cạnh nó. Tay kéo cái khăn xuống, thấy đôi mắt Tiêu Kỳ không có động tĩnh gì nàng lại vắt khăn rồi nhắm mắt lau cho nó, miệng lầm bầm:

- Hắn chỉ là tiểu sư đệ! Hắn chỉ là tiểu sư đệ!

Miệng thì nói mắt thì nhắm nhưng lâu lâu lại mở ra lén lén nhìn tiểu đệ đệ vẫn đang còn lực lưỡng vươn mình ở kia. Cuối cùng nàng ngừng tay lại mở mắt nhìn cho thật rõ. Thấy Tiêu Kỳ vẫn không phản ứng gì nữa nàng đánh liều đưa tay khều nhẹ nhẹ tiểu đệ đệ. Rồi sau đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng một tay chống cằm, một tay thỏa thích nghịch tên tiểu đệ đệ, mắt lại mơ màng nhớ tới mấy lời sư tỷ kể. Cách các nàng mô tả nó như thế nào, làm sao cho nó cứng, nghịch thế nào cho nó ra. Bất tri bất giác đã trôi qua một đêm.

Hôm sau Tiêu Kỳ mệt mỏi vươn vai ngáp một cái. Chợt một tràng đau nhứt ê ẩm trào ra quần nó co ro lại. Đau nhứt đến tận xương tủy. Nó lại run rẩy rồi chìm vào hôn mê tiếp.

Mười ngày liền như vậy, cơn đau nhứt khiến nó cựa quậy một chút lại đau như dao cắt vào xương. Mệt mỏi không có chút khí lực, có lẽ hôn mê là cách tốt nhất.

Buổi tối thiếu nữ lại đến. Ngày đầu nàng còn đút cho nó một viên đan dược nhỏ nhưng những ngày sau lại bất lực. Dù trong cơn mê nhưng cơn đau vẫn làm Tiêu Kỳ vô thức mím môi cắn răng . Nàng đánh bạo bỏ viên đan dược vào miệng mình rồi nhai nát, sau đó nàng mớm cho nó. Nàng lại tiếp tục công việc lau người cho Tiêu Kỳ, tất nhiên là sau đó nàng vẫn thích thú nghịch tiểu đệ đệ kia.

Cho đến ngày thứ mười một, ý thức của Tiêu Kỳ đã thanh tỉnh hơn, cơn đau cũng không còn như trước, nó đặt tay lên trán day day.

- Dậy rồi thì luyện công đi nhóc! Nằm ì cả chục ngày rồi!

Một lão mập ăn mặc kỳ quái giơ chân sút vào mông nó. Tiêu Kỳ cố vươn cánh tay ê ẩm xoa xoa cái mông đau. Lão mập chẳng buồn chú ý đến nó mà nhảy lên một cái trường kỷ bên ngoài. Lão móc ra một cái hồ lô rượu rồi bắt đầu uống. Lúc này cánh cửa mở ra, thiếu nữ bước vào thấy lão mập thì càu nhàu:

- Thương thế sư đệ chưa khỏi, đệ ấy mới tỉnh mà sư phụ đã bắt đi luyện công rồi sao!

Lão mập lười biếng ngã người ra gác chân lên ngủ. Miệng lầm bầm:

- Ta chỉ nhận làm bảo mẫu cho nó thôi mà bọn chúng quẳng cho ta coi tận mười một năm. Bao nhiêu tai tiếng nó làm ra ta lãnh hết là sao?

Lão thở dài. Thiếu nữ đến bên cạnh Tiêu Kỳ rồi đút cho nó một viên đan dược. Miệng nàng u oán.

- Chứ mấy ngày nay sư phụ đi đâu?

Đáp lời nàng chỉ toàn là tiếng ngái ngủ. Nàng trả lời thay lão luôn.

- Con biết thừa! Sư phụ trốn sang lão hàng xóm lánh nạn chứ gì? Ngoài Tiêu Dao Viện có mỗi con với sư phụ này ra thì chỉ còn mỗi lão đầu trọc Kiếm Vân Môn ấy chứa sư phụ thôi!

Lão mập nghe thế bật dậy mắng:

- Nha đầu! Có ai nói sư phụ mình như con không? Thiệt là…

Lão thở dài.

- Sư đệ từ sáu tuổi đã khai mở được nguyên lực, kì tài như đệ ấy sao sư phụ không nhận.

- Thôi! Kì tài như nó cả Hải Vân Môn này không ái dám nhận đâu à!

- Tại sao chứ? Sư phụ! Chưởng môn cũng không muốn sao?

Lão già hí hửng nhảy lại chổ thiếu nữ, miêng lão cười nham hiểm.

- Con không biết chứ mẹ của tên tiểu tử này một đấm đánh bay chưởng môn. Chưởng môn còn dám nhận nó làm đệ tử sao?

Thiếu nữ ngoác miệng nhìn lão già. Nghĩ tới lão lấy quả trứng gà còn nhét vừa miệng nàng.

- Con gái con lứa, ta thật xấu hổ thay con!

Lúc này Tiêu Kỳ nhìn lão hỏi:

- Mẹ ta là ai?

- Mẹ ngươi ta không biết!

- Thế ông là ai?

- Ta chỉ là bảo mẫu của ngươi!

- Cô ấy là ai?

- Nó là sư tỷ của ngươi! À mà khoan… Từ từ! Ngươi mới hỏi ta cái gì?

Lão già chợt quay qua nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ cũng kinh ngạc nhìn lão.

- Ta chỉ hỏi tên nàng thôi mà!

- Sư tỷ ngươi tên Lý Mộ Uyển ngươi không nhớ sao?

Tiêu Kỳ lắc đầu.

- Thế ngươi là ai?

- À! Ta tên Tiêu Kỳ!

- Khoan khoan! Ngươi có biết ta tên gì không!

- Ta hỏi mà ông có trả lời đâu!

Tiêu Kỳ lười biếng xoay người nằm qua bên kia.

- Đây là đâu ngươi có biết không?

- Ta không biết!

- Chúng ta là người môn phái nào?

- Hải Vân Môn!

- Ế! Cái này ngươi biết mà!

- Lão mới nói hồi nãy xong!

- Ngươi mấy tuổi?

- Mười hai!

- Ngươi họ gì?

- Tiêu!

- Ngươi sinh ra ở đâu?

- Không biết!

- Đây là kỷ nguyên nào?

- Không biết!

- Thế gian có bao nhiêu thần nữ?

- Có thần nữ hả? Ở đâu?

- Sao ta biết…

Ở trung tâm Hải Vân Môn có một đại điện rất lớn nhưng mà phong cách thiết kế, màu sắc, hoa văn tất tần tật đều không ăn nhập gì với phần còn lại của môn phái này. Đây là nơi mà chưởng môn Hải Vân Môn làm việc. Giờ này lão mập đang day trán cố giải thích cho Ninh trưởng môn hiểu cái vấn đề lão đang nói quan trọng như thế nào.

- Được rồi sư đệ! Sư đệ nói vòng vo vậy ta ko hiểu nổi! Chốt lại là Tiêu Kỳ nó nhớ được cái gì?

- Ngoài tên của nó thì nó không nhớ gì cả!

- Vậy đi! Dễ hiểu không! CÁI GÌ! Nó không nhớ gì?

- Không nhớ gì cả ngoài tên nó! À! Nhớ tên còn nhớ thiếu chữ Mộ!

Lão mập giơ ta vẻ bất đắc dĩ. Ninh trưởng môn thừ người ra, rồi bắt đầu lẩm bẩm, vẻ mặt rất sốc.

- Thôi xong… Xong rồi! Xong rồi! Nàng ấy mà biết thì chắc ta bị đánh thành bã mất.

- Còn không phải tại…

- Tại ai nữa! Đệ mà không chiều nó vậy thì đâu đến nỗi… Thôi được rồi không nói nữa! Ai đã đánh nó ra nông nỗi này đệ có biết không?

- Đệ tử của Đại trưởng lão!

- Đại trưởng lão? Lại là đại trưởng lão… Sao ở đâu gây chuyện cũng là Đại trưởng lão hết vậy?

- Ủa! Ở đâu nữa hả sư huynh?

Ninh trưởng môn thở dài:

- Thôi đừng nói nữa! Lục sư đệ à! Bây giờ đệ nói ta phải làm sao đây? Nó bị nặng không?

- Liệt giường chục ngày nay rồi sư huynh! Ế! Mà nó đâu nhớ nó bị đánh đâu!

Ninh trưởng môn thật muốn nhảy lên cởi giày phang miệng lão mập.

- Nó không nhớ nhưng người khác nhớ! Thiên địa ạ! Ôi! Đầu của ta! Sao ta khổ thế này?

Ninh Bách Thuần chẳng còn ra dáng của chưởng môn đại môn phái nữa. Lục Bá thắc mắc hỏi:

- Ninh sư huynh! Mẹ của nó! Í! Nàng ấy đã tới cấp độ nào vậy?

Ninh Bách Thuần lắc đầu nói:

- Ta không biết! Có thể chưa so với được Sư Thúc Tổ nhưng mà cũng gần gần như vậy!

Lục Bá trầm ngâm nói:

- Sao nàng ấy mạnh như thế nhỉ?

Thế rồi lão liếc liếc Ninh Bách Thuần mấy cái mới nói tiếp một tin làm gã trưởng môn này chính thức suy sụp.

- Nhưng mà Nguyên lực của Tiêu Mộ Kỳ chính thức biến mất thì phải!

- Cái gì?

Lục Bá hoảng sợ trưng ra bộ mặt vô tội.

- Đệ… Đệ không cảm nhận được Nguyên lực của nó nữa. Chính thức không cảm nhận được chứ không phải yếu ớt như lúc trước nữa.

Ninh Bách Thuần vỗ vỗ trán kêu khổ.

- Tiêu đời rồi! Nhưng rõ ràng lúc trước nó cảm nhận được song trọng Nguyên lức mà?

Lục Bá lại bất đắc dĩ giơ tay.

- Ai mà biết được!

- Giờ mà không tìm ra được nguyên nhân chúng ta thảm hại chắc luôn! Thôi để ta đi tìm nó kiểm tra vậy!

Bất chợ một tiếng “Ê” làm cả hai giật mình suýt bật ngửa. Một lão gia từ đâu nhảy ra vỗ vai Ninh Bách Thuần làm gã đứng tim. Thấy lão, cả hai chắp tay khom người chào.

- Bái kiến Sư thúc tổ!

- Bái kiến Sư thúc tổ!

Lão già nhìn hai gã cười rồi trưng cái mặt nghiêm túc lên.

- Nè! Ta đi xem bói nghe cái tên ở Thiên Cơ Điện hôm nay tới đây sẽ có một cơ duyên. Các ngươi kể ta nghe dạo này có chuyện là gì hay không!

Hai sư huynh đệ nhìn lão lắc đầu. Lão sư thúc tổ này nổi tiếng toàn Thiên An Đại Lục, ai cũng ngán lão. Người đời gọi lão là Thất tịnh Thiên sư bởi lão có bảy thứ không thể yên được. Thứ nhất là cái mắt, thứ hai cái miệng, thứ ba cái mũi, thứ tư cái tai, thứ năm tay, thứ sáu cái chân. Còn cái thứ bảy ấy ấy đố ai biết! Nói là không tịnh bởi chuyện thị phi lão gây ra luôn làm cho người ta rất sốc. Nói trắng ra là người ta ví von lão nhiều chuyện, thăm ăn, thích đi làm chuyện vụng trộm. Ví dụ lần mới đây nhất lão lén vào phòng con gái út của Hoàng đế Hình Thiên Quốc. Lão nói: ”Gái non mới ngon”. Câu này làm Hoàng đế Hình Thiên Quốc đích thân truy sát lão ròng rã mười năm. Hộ pháp của tổ địa Hải Vân Môn phải đích thân bắt lão về nhốt lại mới yên được chuyện này. Hôm nay lão lại sổng chuồng. Lão ngửi ngửi Ninh bách Thuần, rồi qua ngửi ngửi Lục Bá. Lão trừng mắt nhìn nạt cả hai.

- Ta nghe mùi nói láo! Hai tên tiểu tử các ngươi dám gạt ta!

- Không có thật mà sư thúc!

- Thiệt?

- Thiệt! Thiệt!

Hai tên gật đầu như trống bỏi mà không dám mở miệng. Tên nhiên không tránh được sơ hở, Lục Bá mới hé miệng một tí đã bị lão nhanh tay đút một viên đan dược đen thui. Lão cười to rồi nhảy lên cái cửa sổ gần đó gác chéo chân một cách lười biếng.

- Bá nhi! Ngươi biết rõ nhất Thất tịnh đoạn cốt đan của ta lợi hại thế nào mà đúng không?

Lục bà mếu máo sắp khóc, gã quỳ xuống bò tới ôm chân lão già.

- Sư thúc! Bá nhi năn nỉ người đừng chơi trò này nữa mà! Bá nhi đau lắm sư thúc!

- Thế có chuyện gì hay hay mà lạ lạ kể ta nghe!

Lục Bá nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mỗi chuyện của Tiêu Kỳ để kể. Lão không còn cách này khác đành quay qua nhìn Ninh Bách Thuần trưng cầu ý kiến. Bất đắc dĩ là gã Chưởng môn này biến đâu mất tăm. Lục Bá chưng hửng đành đem chuyện của Tiêu Kỳ ra kể. Nghe xong lão vỗ tay bốp bốp.

- Tốt! Ha ha! Nhìn lén Thánh yêu nữ tắm sao! Hợp khẩu vị của ta đó!

Chợt lão nhớ tới chuyện gì liền túm cổ Lục Bá lên tra hỏi.

- Ngươi nói tên tiểu tử đó mất trí nhớ! Lại có song trọng Nguyên lực!

Lục Bá gật gật đầu. lão suy tư nghĩ một chập rồi bật cười ha hả.

- Hồn Chuyển Thiên Nhân! Là Hồn Chuyển Thiên Nhân! Ha ha! Tên Thiên Cơ Tử không gạt ta mà! Đúng là cơ duyên!

Lão cười to ném Lục Bá qua một bên rồi tuyên bố hùng hồn.

- Tốt! Tên tiểu tử này ta thu làm đồ đệ chắc rồi! Đừng ai mong ngăn cản ta! Ha ha!

- Không được sư thúc! Thế chẳng phải nó sẽ là sư đệ của con sao!

- Ừ nhỉ! Ta quên! Cho nên ngươi tập gọi nó là sư đệ đi là ổn rồi!

Nói rồi lão sồng sộc chạy ra ngoài làm Lục Bá hoảng sợ chạy với theo.

- Sư thúc! Thuốc giải! Cho con thuốc giải đi mà sư thúc!