Chương 22: Chân Tướng

Vĩnh Thần còn đang ngẫn người trong đại điện thì con rùa kia vốn đi mất lại quay trở về. Nó nhìn Vĩnh Thần do dự một lát rồi đưa cái chân ngắn ngủn lên cố gải gải đầu.

- Vốn dĩ Quy gia chẳng buồn ngó tới ngươi nhưng mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, cha ngươi vốn là một tên lừa đảo. Không! Siêu lừa đảo! Cả Vị diện chí cao chưa có kẻ nào mà chưa chịu thiệt trong tay hắn cả. Thế nên ngươi tốt nhất trốn cho kỹ vào. Còn không thì ráng ráng đi bịp cả thiên hạ. Chứ ngươi mà để bọn chúng bắt được... Sẽ thảm đấy!

Nói rồi nó bay vút đi. Nhưng nửa chừng lại bay trở về.

- À! Lỡ rồi sẵn Quy gia nói luôn. Ngươi mới qua được của thứ nhất, cái Trảm Tiên Đài kia coi như là của ngươi. Còn bảy cửa là mấy cái thần khí còn lại. Bọn hắn không dễ như ta đâu à nha. Ngươi tự chúc phúc cho ngươi đi.

Nói rồi nó vừa cười to vừa vút đi. Bóng dáng nó đã mất hút mà vẫn còn nghe tiếng hét lanh lảnh.

- Quy gia đã tự do! Ha ha!

Nhưng một chập lại trở về. Lần này nó hóa luôn thành lão già. Lão chỉ chỉ ngực Vĩnh Thần.

- Ta bị cha ngươi hại thật thảm! Thế nên sau này đừng học cái thói của cha ngươi chuyên đi lừa người như vậy. À! Không phải! Ngươi học cái gì kệ xác ngươi. Nhưng mà lần sau làm ơn tha cho Quy gia! Quy gia thắp nhang vái tạ ngươi. Tạm biệt!

Nó biến thành bản thể bay mất.

Vĩnh Thần ngóng một chập không thấy nó về nữa mới lắc đầu ngao ngán bước qua nhìn cái đài sen kia. Đài sen to cao hơn một trượng, bề mặt sần sùi. Nhìn nó đen sì như được làm từ hắc thiết vậy. Vĩnh Thần giơ tay chạm vào nó thì nó đã bay lên hóa thành một tia sáng bắn vào mi tâm hắn, sau đó lơ lững trong hồn hải. Kì lạ là Nguyên anh của hắn đang lơ lững trong hồn hải cũng bay lên trên đài sen an vị ở đó. Cuối cùng chúng kết thành một khối. Rồi một chuyện không thể tin diễn ra, Nguyên anh bắt đầu kết hình, tứ chi cùng ngũ quan bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng. Toàn thân nó trở nên sáng rực như một vị thần đỉnh thiên lập địa. Một luồng thông tin bắt đầu trào ra tràn vào linh hồn hắn. Đôi mắt của Vĩnh Thần trở nên đờ đẫn. Luồng thông tin trở thành một phần trong trí nhớ của hắn, cứ như vậy cho đến khi kết thúc. Vĩnh Thần loạng choạng bước đi sau đó ngồi bệt xuống nền. Hắn bắt đầu ngồi lẩm nhẩm lại.

- Trảm Tiên Đài, Tru tiên thập đại trận!

Hắn ngơ ngác nhìn hai bàn tay của mình. Hắn bỗng nhiên có cảm giác bản thân mình kết nối cùng Nguyên anh. Chỉ cần hắn muốn, bàn tay này có thể điều động cả thiên địa. Hắn thử động tay, vận dụng lực lượng, hỏa nguyên khí xung quanh hắn bắt đầu xao động. Vĩnh Thần thả lỏng, dao động đó tắt ngấm. Hắn tự hỏi.

- Tru tiên thập đại trận, hỏa tiễn tru tiên trận! Một khi thi triển, hỏa tiễn ngập trời, vạn dặm sinh linh tuyệt diệt. Ghê gớm như vậy sao?

Trong đầu hắn dần hình thành các loại trận pháp trong Tru tiên thập đại trận. Có hỏa tiễn, địa thứ, thủy nhận, phong bạo, lôi hải, băng vũ, mộc tiên, kim đao, mê vụ, huyễn lao. Tru tiên thập đại trận không phải là một trận pháp bình thường. Nó là chính Tự nhiên đại trận, dùng đại thế tự nhiên để tạo thành. Uy lực gấp vạn lần trận pháp bình thường.

Nhớ đến những mô tả khủng khiếp trong Tru tiên trận, Vĩnh Thần thấy choáng ngợp. Nhưng không dễ để thi triển tí nào. Hắn thử lại một lần nữa cũng chỉ thấy nguyên khí xao động chứ không thể hình thành đại thế.

- Có lẽ phải học hỏi thêm về trận pháp mới được!

Chợt hắn ngưng thần để ý thấy quanh Nguyên anh có những điểm tinh quang đang dao động. Có chín điểm tất cả. Chợt hắn nhớ tới chín dây đàn của Thất Linh Cầm, lại nhớ tới con rùa từng nói cha hắn đã phong ấn truyền thừa của chín con Thần Long trong dây đàn. Chợt hắn giật mình.

- Sẽ không phải là đem hồn hải của chín con Thần Long phong ấn lại đấy chứ?

Chỉ có một cách giải thích đó mới có thể hiểu được tại sao trong một đêm hắn lại mở ra hồn hải. Nói vậy những điểm tinh quang này chính hồn hải của chín con Thần Long bị phong ấn lại. Hắn xung kích vào thử một điểm, chợt không gian hồn hải của hắn chấn động rồi sụp đổ. Vĩnh Thần trợn trừng hai mắt đau đến suýt ngất. Bỗng nhiên tinh quang tan vỡ thành vô số mảnh vỡ kì lạ. Các mảnh vỡ này chắp vá lại hồn hải của hắn. Cơn đau đến đột ngột nhưng cũng đột ngột biến mất. Vĩnh Thần còn chưa định thần lại thì một loạt các thông tin lại đột ngột ập đến làm hắn khó thở. Trong tích tắc hỏa nguyên khí quanh hắn xao động mạnh mẽ rồi ào ào tràn vào da thịt hắn. Sau đó chúng xuôi theo các kinh mạch, dần dần tụ lại tạo thành một đường kinh mạch kì lạ nối Linh hải của hắn đến khắp toàn thân. Chưa hết, một điểm bùng nổ thì các điểm tinh quang khác cũng kéo nhau bùng nổ theo. Vĩnh Thần bắt đầu quằn quoại lăn ra nền đá. Quá trình sụp đổ rồi chắp vá của hồn hải cứ liên tục tiếp diễn, chín đường kinh mạch dần thành hình. Cho đến lúc hắn đau đến ngất đi thì quá trình này mới kết thúc. Chín đường kinh mạch kì lạ bắt đầu vận chuyển. Một luồng linh khí tinh thuần từ thiên địa dung nhập vào sau đó chảy xuôi khắp mọi ngóc ngách trong thân thể hắn.

Cho đến khi hắn tỉnh lại, hồn hải của hắn đã rộng đến vô cùng. Hồn hải là một thứ vô định, không phải thực thể không thể đo đạc được nên hắn cũng không biết nó rộng đến cỡ nào. Nhưng mà đem so với thế giới này, chắc cũng có thể. Hồn hải là một thứ kì diệu. Nó không phải thực thể nhưng lại có thể chứa được Trảm Tiên Đài. Hay phải nói Trảm Tiên Đài vô cùng kì diệu đây.

Vĩnh Thần lặng lẽ ngưng thần nhìn lấy hồn hải của mình. Rồi hắn cũng không biết nói gì hơn hai chữ kì lạ. Bởi truyền thừa của chín con Thần Long lại là những đường kinh mạch kia sao? Hắn nhớ tơi chín sợi dây đàn Thất Linh Cầm. Hắn giơ tay lên, hỏa nguyên khí dao động bị hắn nhiếp lấy trong tay. Hắn bung tay ra, thủy nguyên khí lại bị hắn nhiếp vào tay. Hắn nghĩ tới phong nguyên khí, phong nguyên khí cũng bị hắn nhiếp lấy. Cuối cung Vĩnh Thần bung tay, nguyên khí xao động rồi biến mất. Hắn ngã người nằm ra nên nhìn trần điện.

- Cứ như một giấc mơ vậy? Rốt cuộc phụ thân ta là dạng người mạnh mẽ như thế nào?

Bây giờ hắn mới để ý, từ khi cái mê chủng Nhật thần tộc gì đó bị con rùa lôi ra, trong đầu hắn chẳng con ấn tượng gì về người cha Tiêu Kỳ nữa. Chợt Vĩnh Thần bật dậy, hắn mới nhớ tới.

- Nói như vậy truyền thừa của Thất Linh Cầm là chín đường kinh mạch này, bây giờ chẳng lẽ nó chỉ còn sức mạnh của một Thần khí thuần túy. Tiêu Kỳ đó để lại ba món này cho ta bởi vì bọn chúng muốn tìm chính là truyền thừa bên trong?

Hắn lại ngó cái đại điện này.

- Truyền thừa của Vô Thiên Giới Chỉ là Bát đại cấm thư. Bây giờ nó cũng chỉ là một thần khí không gian thuần túy. Truyền thừa của Trảm Tiên Đài chính là Tru tiên thập đại trận Thế còn Bách Diện Thiên Y là gì?

Hắn chợt câu thông cùng Bách Diện Thiên Y. Nhưng rồi linh hồn của hắn như bị lâm vào đầm lầy, trở nên đình trệ. Trong cái đầm lầy vô hình đó, bản thân hắn phải tiếp nhận một một sự thay đổi mà hắn không thể hình dung được. Một sự thay đổi mà đáng lý nó phải diễn ra từ rất lâu rồi nhưng đến nay mới bộc phát được. Thời gian như đằng đẵng trôi, Vĩnh Thần cứ bị lâm vào trạng thái đó đến nỗi không nhận ra được có một đôi cứ nhìn chằm chằm hắn.

Cuối cùng trong trí nhớ của hắn dần dần xuất hiện một bộ thần thông.

“Mị Thiên Thuật”

- Ồ!

- Ha ha ha!

Một tiếng cười làm Vĩnh Thần giật bắn. Hắn quay phắt lại đã thấy một gã trung niên chắp tay sau lưng đứng trên không trung. Thấy gã Vĩnh Thần buộc miệng.

- Phụ thân!

Ngay lúc này một tiếng “tách” nhỏ vang lên trong đầu hắn. Như có một cái bình nhỏ đựng kí ức của hắn bị ai đó đập đi, kí ức ào ra. Hắn đã nhớ ra chính mình là ai. Hắn nhớ tới tên mình, hắn họ Hoắc, tên một chữ Vĩnh. Tự là Thần nên vẫn được gọi là Vĩnh Thần. Phụ thân của hắn, Hoắc Kình. Gia tộc hắn, nơi hắn sinh ra, tất cả ào về. Kí ức từ khi còn bé, mẫu thân hắn là một người mẹ hiền từ luôn chiều chuộng hắn. Còn một người ca ca rất mực bảo hộ và một muội muội luôn quý hắn vô cùng. Từ khi hắn lớn, mà cũng không phải! Vào một ngày hắn lên sáu tuổi, phụ thân hắn đến tìm hắn và đưa hắn đến một nơi. Nơi đó là một tòa điện thờ khổng lồ. Hắn đã gặp năm đứa nhỏ cũng như hắn. Trước mặt bọn hắn là mười lão giả, trong đó có gia gia của hắn. Mấy lão nhìn hắn rồi gật đầu, sau đó họ cùng thi triển một Pháp thuật kỳ lạ, kí ức của hắn dừng tại đó. Cho đến hai ngày trước, hắn bất ngờ tỉnh lại.

- Chào con trai!

Vĩnh Thần vẫn còn kinh ngạc nói không nên lời. Hoắc Kình nói.

- Ta biết con đang hoang mang, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác. Ta sẽ nói từ từ cho con vậy. Bây giờ ta chỉ là một hình chiếu, dựa vào thủ đoạn mà ta phải bố trí năm mươi vạn năm trước mới có thể liên hệ được với con. Ta biết con đang thắc mắc về những chuyện đang diễn ra. Nơi này là một Đại thế giới bị phong ấn mà chúng ta cùng bốn gia tộc khác phát hiện ra khoảng bảy trăm vạn năm trước. Nó có một cơ chế tự bảo vệ vô cùng mạnh mẽ gọi là Thiên đạo. Sau một thời gian chúng ta đã tìm ra cứ năm mươi vạn năm phong ấn này sẽ nới lỏng một lần để hồi năng lượng. Chính là lúc này Thiên đạo sẽ có một số sai lầm nhất định. Nó sẽ không lập tức cho rằng sự xuất hiện đột ngột của một sinh linh là ngoại lai. Nhưng để mở được một lỗ hổng trong phong ấn này cũng phải trả một cái giá rất đắt. Đặc biệt là thủ đoạn qua mặt Thiên đạo, cả năm gia tộc chúng ta phải hợp sức lại mới có thể làm được. Từ đó cứ mỗi năm mươi vạn năm chúng ta lại tập trung một thế hệ kế thừa để đưa đến nơi này như một cơ hội lịch lãm quý báu. Nhưng mục đích trung cuộc không chỉ có vậy. Bởi vì cơ chế tự bảo của Thiên đạo quá mạnh mẽ. Nó chính là ý chí của thiên địa nơi đây. Bất kỳ một sinh linh mà nó cho là ngoại lai sẽ bị nó đồng hóa hoặc tiêu diệt. Một khi bị nó đồng hóa, sinh linh đó sẽ bị nó khống chế vĩnh viễn, trở thành một phần tử nơi này. Thứ hai là tài nguyên nơi này vô cùng phong phú, có những loại tài nguyên mà chúng ta chưa từng gặp bao giờ. Bởi vậy một lần như vầy chính là một cơ hội hiếm có để tìm kiếm tài nguyên quý cho gia tộc. Trải qua mấy trăm vạn năm đã có mười bốn đời tiền nhân đem về không biết bao nhiêu tài nguyên làm gia tộc trở nên hưng thịnh. Tuy nhiên giữa các gia tộc cũng có những cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt. Chúng ta gọi vui là Tân thần chi chiến. Vốn dĩ con không phải là nhân tuyển cho lần này mà chính là đại ca của con. Nó đã được gia tộc ta huấn luyện rất kỹ. Đáng tiếc nó đã phạm phải lỗi lầm không thể cứu vãn được. Không chỉ ảnh hưởng đến gia tộc mà còn uy hiếp đến đại nghiệp của chúng ta.

Hoắc Kình nhìn Vĩnh Thần rất nghiêm nghị.

- Trải qua mấy trăm vạn năm, chúng ta đã bố trí ở nơi này rất nhiều thủ đoạn. Bằng những thủ đoạn đó, chúng ta đã đưa đại ca của con lén đến thế giới này để làm một ít chuẩn bị. Chúng ta khám phá ra, tất cả mọi sinh linh trên thế giới này đều bị Thiên đạo kiểm soát, không một thứ gì qua mắt được nó. Nếu do ngoại lai nó sẽ đồng hóa ngay lập tức nhưng không thay đổi gì cả. Nếu nó nhận định đó là một sai lầm, nó sẽ sửa chửa lại hoàn toàn sự tồn tại lại sinh linh đó theo cách mà nó thấy hợp lí nhất. Bởi vì sự khống chế của nó, sinh linh nơi này sẽ không thể đạt đến thần cấp. Kẻ cố gắng vượt qua ranh giới đó sẽ bị nó trừng phạt hoặc tiêu diệt. Chúng ta đã bố trí rất nhiều thủ đoạn đặc biệt để con vượt qua được sự kiểm tra của nó. Thiên đạo dùng chính ý chí của sinh sinh để kiểm soát cho nên chúng ta đã phong ấn linh hồn của con lại. Cái này khiến Thiên đạo cho rằng con chỉ là một phiên bản lỗi. Nhưng đại ca của con... Chúng ta dựa vào thủ đoạn có thể đảm bảo nó qua mặt được Thiên đạo nhiều nhất là mười ngày. Nhưng nó đã yêu một đứa con gái của thế giới này, nó chấp nhận bị đồng hóa cũng không chịu theo trận pháp trở về gia tộc. Vượt qua mười ngày, hồn đăng của nó ở tổ địa đã tắt. Nếu có thể con hãy tìm đại ca con một chút xem nó sống như thế nào. Trong thời gian con bị phong ấn, chúng ta đã đưa linh hồn con vào một ảo trận. Coi như là để huấn luyện cho con. Hiệu quả của nó tương tự như tách Nguyên anh đẩy vào luân hồi, nhưng thời gian nhanh gấp ức lần. Thời gian để Thiên đạo xác định được sự xuất hiện đột ngột của con có phải là ngoại lai hay do lỗi lầm của nó thì cần ít nhất là mười năm. Đã qua mười năm, sự kiểm soát của Thiên đạo trên người con không còn nữa. Điều này có nghĩa nó đã xác định con chỉ là một sự tồn tại sai lầm mà nó gây ra. Nó sẽ sửa chửa sai lầm này. Lúc này phong ấn trong linh hồn của con đã bị vỡ. Thiên đạo cần ba ngày chuẩn bị, chắc cũng sắp đến lúc nó cải tạo lại con. Ta bây giờ cũng không biết nói gì, mong con tha thứ cho ta. Thần nhi! Hãy vì con, vì gia tộc! Con chính là trụ cột tương lai của Hoắc gia ta...

Giờ thì Vĩnh Thần đã hiểu, Chợt hắn nói.

- Phụ thân! Con hỏi một chút!

Hoắc Kình bất ngờ nhưng cũng gật đầu.

- Con nói đi!

Chợt Vĩnh Thần quát lên.

- Phụ thân! Ngài đem một đống sinh linh mạnh mẽ chế thành Thần khí. Còn gây chuyện đủ nơi! Bây giờ tứ phương là địch, ngài bảo con làm sao mà sống?

Hoặc Kình ngại ngùng che miệng giả vờ ho khụ khụ.

- Thực ra hồi đó ta còn trẻ người hiếu thắng! Nhưng mà không sao! Chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, sau này ta tung hỏa mù. Không ai biết được manh mối về con đâu.

Vĩnh Thần chỉ chỉ lung tung.

- Ngài còn bảo không nghiêm trọng. Nào là Thập đại thần khí, còn Nguyệt tộc, Nhật thần tộc gì gì đó. Còn một con rùa lắm miệng nữa.

Hoắc Kình cười to.

- Ha ha ha! Không sao! Cái tên ở Nhật thần tộc đó công nhận là để lại chơi cũng đỡ buồn. Vẫn hơn cái đám xưng Thần tọa kia. Sau ta luyến tiếc mới chỉ hắn một con đường giải thoát khỏi sự khống chế của Thiên đạo.

Chợt nói tới đây Hoắc Kình thấy mình ngày đó buồn cười như thế nào. Thiên đạo khống chế há có thể thoát ra được.

- Thực ra là ta có dụng ý riêng. Không nghĩ tới hậu duệ của hắn lại đem Thập đại thần khí ra tuyên truyền, trong còn tìm được mấy món. Thập đại thần khí là ta luyện, nhưng con thử nghĩ coi mấy con Thần Long đó to cỡ nào. Ít lắm cũng làm được mấy cây đàn. Lần đó ta tính có thể làm được năm cây thì phải. Nhưng sau này nghĩ lại ta đã dùng nó chế thành bảy món Thần khí giả thay cho bảy món còn lại. Thực ra ta làm cho vui chứ cây đàn như này con cũng biết mà. Ngày trước chẳng phải con hay lấy mấy cây đàn còn mạnh hơn đi đánh nhau với lũ hài tử trong thành sao. Ta bố trí cây đàn này để khi con đến nó sẽ tìm được con. Bên trong nó ta đã phong ấn Hồn hải của mấy con Thần Long để tạo căn cơ cho con sau khi con bị Thiên đạo cải tạo lại. Cả Vô Diện Thiên Y với Vô Thiên Giới Chỉ Cũng vậy. Tuy nhiên bảy món kia lại khác. Trảm Tiên Đài nó sẽ phụ thể vào Linh hồn của con để trở thành nhất thể nên ta không lo. Còn những món khác lại là độc nhất vô nhị. Đem về gia tộc cũng khiến nhiều người oanh động. Có một số thế lực đã biết về sự tồn tại của chúng ta ở thế giới này. Bọn họ chính là kẻ thù thực sự của con chứ không phải chỉ là cạnh tranh như các gia tộc khác. Tuy con bị cải tạo lại nhưng Thiên đạo không đồng hóa con, con vẫn có một cơ hội để trở về. Cho nên chúng ta đã bố trí một thủ đoạn để trong na sát sinh mệnh con sắp chấm dứt, con sẽ bị truyền tống về gia tộc. Đây là một cơ hội duy nhất của con bởi nếu con trở về, con sẽ không còn cơ hội nào để trở lại đây nữa. Sau khi con biến mất, Thiên đạo sẽ liệt con vào mục tiêu tìm kiếm để tiêu diệt. Được rồi, thời gian không còn nhiều. Con nhớ kỹ đây! Thất Linh Cầm, Vô Diện Thiên Y cùng Vô Thiên Giới Chỉ là do ta tuyên truyền ra để mấy thế lực biết về sự tồn tại của chúng ta cho rằng con chính là mục tiêu họ cần tìm. Nhưng những thứ quan trọng trong đó con đã lấy đi rồi nên chúng cũng chỉ là thần khí bình thường mà thôi. Tuy rằng lợi hại nhưng bản thân con từ khi sinh ra đã có Thần cách. Dù con chỉ ăn với ngủ thì tới lúc trưởng thành cũng sẽ đạt Thần cấp. Đến lúc đó con có muốn hay không cũng sẽ bị truyền tống về. Bởi nếu không thiên đạo sẽ diệt con. Năm mươi vạn năm trước ta đã bố trí thủ đoạn như vậy, bây giờ thành công hay không là do con. À! Gia gia con từng phát hiện ra thế giới này ẩn chứa một bí mật kì lạ nhưng ngài không thể kiểm tra được. Nếu con có thể tìm hiểu được một chút thì tốt. Sáu món Thần khí còn lại sau khi Thiên đạo cải tạo lại con hãy đến Thiên Ấn để lấy. Chúc con may mắn.

Hoắc Kình biến mất.