Chương 21: Thập Nhị Thần Tọa

- Hắc quy! Ai chẳng biết ngươi là Hắc quy!

Con rùa lắc lắc đầu.

- Không! Ngươi không hiểu sao! Ta là Hắc quy! Hắc quy duy nhất trên thế gian này!

Vĩnh Thần thở dài.

- Không hiểu nổi!

Con rùa than.

- Ôi! Ôi! Sao lại đần như thế chứ! Ngươi làm thế nào mà lại là truyền nhân của hắn chứ!

Vĩnh Thần bắt được trọng tâm câu truyện. Hắn liền hỏi.

- Hắn là ai!

Con rùa bay ra khỏi đài sen, miệng lầm bầm.

- Ai ư! Còn có thể là ai! Thế gian này còn ai có thể lừa Quy gia thảm hại như thế. Còn ai có thể làm Quy gia nuốt hận năm mươi vạn năm chứ! Ai?

Nó nhào tới lượn vòng quanh Vĩnh Thần, mắt nó lão liên nhìn hắn. Sau lại gầm lên với Vĩnh Thần.

- Ai? Ngươi nói thử là ai?

Vĩnh Thần nghẹn họng lắc đầu. Chợt con rùa bật lên cười to. Nó tự hào nói.

- Còn có thể là ai nữa! Tất nhiên là chủ nhân vĩ đại của Quy gia ta rồi!

Vĩnh Thần chợt khó hiểu.

- Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?

Con rùa lại cười to.

- Ha ha! Thế mới bảo ngươi ngốc!

Chợt nó bay xuống ngửi ngửi quanh người Vĩnh Thần. Nó bắt đầu có vẻ nghiêm trọng.

- Có mùi cấm linh! Người đã gặp người Linh Tộc của Ngộ?

Vĩnh Thần lắc đầu.

- Ta không biết! Bọn họ là ai? Tại sao phải tìm ta?

Con rùa lại bay vòng vòng quanh Vĩnh thần.

- Ngươi đoán xem!

Vĩnh Thần chịu chết lắc đầu. Con rùa ra vẻ bí hiểm.

- Tất nhiên là kẻ thù của cha ngươi rồi!

Vĩnh Thần kinh ngạc.

- Cha ta! Cha ta là Tiêu Kỳ!

Con rùa bật cười to như gặp được chuyện nực cười nhất thế gian.

- Ha ha ha! Tiêu Kỳ! Năm mươi vạn năm trước cha ngươi đã biến mất khỏi thế gian này! Ngươi nói xem, cái tên đó ngươi nghe ở đâu?

Vĩnh Thần cứng họng ú ớ nói.

- Làm sao thế đươc! Ta... Nhưng... Nhưng ta...

Chợt con rùa biến ảo, hóa thành một lão già tiên phong đạo cốt. Lão già mặc một bộ y phục trắng toát phất phới trong gió. Râu dài buộc túm trước ngực. lão già lơ lững trên không tươi cười nhìn hắn. Vĩnh Thần há miệng kinh ngạc rớt cả hàm.

Lão già vuốt vuốt râu cười rất hiền lành hỏi.

- Nhìn ta sao?

Vĩnh Thần vô thức gật đầu nói.

- Rất có phong thái!

Chợt lão già cười the thé, cái giọng đặc trưng của con rùa. Lão lượn qua lượn lại quanh người Vĩnh Thần, tay lão khều khều cằm hắn rất bỉ ổi.

- Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài! Cho đến khi ngươi hiểu được cốt lõi bên trong ngươi sẽ thấy nó nực cười đến thế nào? Quanh ngươi lúc nào cũng đầy âm mưu, không nên tin những thứ mà mình thấy!

Chợt Vĩnh Thần nói.

- Vậy ta phải làm sao để tin ngươi?

- Ha ha! Ta sao? Chỉ bằng chuyện ngươi qua được của thứ nhất của Vô Thiên Giới Chỉ coi như có thể tin ta được rồi!

- Ngươi... Sao ngươi vô lí như vậy?

- Ha ha! Không vô lí đâu! Mà thôi! Thời gian không có nhiều! Ta không đùa với ngươi nữa.

Lão già xoay người hạ xuống đại điện. Khí độ lão bỗng dưng xoay ngoắc một vòng. Lão nhìn trần điện cảm than. Nơi này là một đại điện cũ kỹ và cổ kính. Hơi chút âm u, trên trần có những dàn đèn treo lủng lẳng. Trên vách có hàng trăm viên dạ minh ngọc tỏa sáng. Vách tường khảm đầy phù điêu. Trong đại điện có tám cây cột lớn. Mỗi cây khắc một con thần thú. Một cây cột gần nhất lại là hình một con rùa đen.

Lão nói.

- Ngươi có biết cha ngươi là ai không?

Lần này Vĩnh Thần lắc đầu cho chắc. Lão như không cần câu trả lời của Vĩnh Thần mà nói tiếp.

- Cha ngươi là một trong Thập nhị Thần tọa! Nguyệt Thần! Vị diện chí cao hay còn gọi là Thần giới chí cao, tiên giới. Nơi đó có Thập nhị Thần tọa. Mười vị cai quản thập giới. Còn hai vị cai quản tinh không. Cha ngươi là một trong hai người cai quản tinh không. Cho nên ta thông báo với ngươi một tin buồn.

Vĩnh Thần chợt nao nao. Lão già quay qua cười cười với hắn.

- Xin chia buồn, ngươi đã là công địch của cả thế giới.

Vĩnh Thần trợn mắt, hắn khó hiểu hỏi lại.

- Tại sao?

Lão già nhún vai như nói một điều hiển nhiên.

- Bởi vì cha ngươi là Nguyệt Thần. Ồ! Quên! Để ta kể ngươi nghe một chuyện. Thập giới có thập đại thần tộc thống trị, chính là Thập đại thần tọa. Ta kể ngươi nghe nhá! Nghe xong ngươi sẽ thấy có một mối liên hệ rất thú vị đến ngươi đấy.

Lão bắt đầu bấm tay.

- Thứ nhất là Vô. Giới này có Vu tộc sở hữu một loại thần thông khủng bố. Một bước có thể đi được chín vạn tám trăm dặm. Không có gì có thể ngăn được bọn hắn. Cơ mà ngươi không cần lo, tên Vu thần đã bị người luyện hóa thành một chiếc giới chỉ, chỉ cần ngươi thích, trong tích tắc ngươi sẽ trốn vào đó, đố kẻ khác tìm ra.

Lão già cười nhìn Vĩnh Thần.

- Thấy quen không?

Vĩnh Thần nuốt nước miếng cái ực. Hắn nghĩ tới Quỷ bộ. Lão cười bấm đốt tay tiếp.

- Thứ hai là Hư. Nơi này thuộc về Long tộc, có chín con thần long, tám con mỗi con có một sức mạnh nguyên tố. Còn một con vô sắc chính là chúa tể. Cơ mà ngươi không cần lo, chín con này đã bị người ta giết đi lấy Linh tủy làm thành một chiếc đàn rồi. Linh hồn thì bị diệt chỉ còn lại truyền thừa phong ấn trong dây đàn. Tổ thụ cội nguồn của chúng cũng bị người ta đốn xuống làm thân đàn.

Khuôn mặt Vĩnh Thần xám xịt lại. lão già lại bấm đốt tay tiếp.

- Thứ ba là Tà. Nơi này do Tà thần thống trị. Quyền năng ngập trời, chỉ cần hắn búng tay lập tức sẽ biến thành người khác, đố ai tìm được hắn. Cơ mà cũng không cần lo, hắn bị người luyện hóa thành một cái áo. Quyền năng của hắn hả, ngươi mà có cái áo đó thì khỏi cần phải bàn.

Tới đây Vĩnh Thần triệt để im lặng.

- Thứ tư là Hằng. Nơi này có một bộ tộc chiến binh hùng mạnh, rất giỏi đánh đấm. Nhưng mà giỏi nhất chính là Đồng thuật. Một con mắt mở ra có thể nhìn thấu vạn vật. Hai mắt mở ra, tinh không biến sắc. Con mắt thứ ba mà mở ra thì.... Cơ mà ngươi cũng không cần phải lo, kẻ duy nhất có ba con mắt đã bị người ta moi ra làm thành một mũi tên rồi. Còn lấy cội nguồn sức mạnh của chúng làm thành một cây cung. Đủ bộ luôn.

Lão già ngừng lại một chút rồi cười cười bấm đốt rất nhanh.

- Thứ năm là Ngộ, sức mạnh có thể phong ấn cả thiên địa. Cơ mà bị luyện thành một chiếc Thẻ bài. Thứ sáu là Minh, thế giới của các linh hồn, bị người ta lột da làm thành một cái trống. Thứ bảy là Hóa, cái tên mạnh mẽ đó có đến chín phân thân tách biệt. Cũng bị người rút ra chín cái xương sống luyện thành chín thanh kếm. Thứ tám là Tôn, có hai con mắt đầy quyền năng, bị người ta móc làm đồ chơi. Thứ chín là Kiến, cái mạnh nhất là tri thức, bị người đem làm thành một bức tranh phong ấn linh hồn trong đấy. Cuối cùng là Tịch, Tên này kiêu ngạo vô cùng, tuy thế cũng chết. Vì hắn kiêu ngạo tự tin vào bản thân nên được đem luyện hóa thành một cái đài sen. Mà vốn dĩ bản thân hắn chính là một đóa sen mà.

Lão già nhún nhún nhảy nhảy chờ Vĩnh Thần tiêu thụ hết thông tin xong mới hỏi.

- Hết chuyện rồi! Thế nào? Hay không? Học là phải hành, nghe xong phải hiểu mới biết nó hay!

Vĩnh Thần chỉ buộc miệng.

- Thập đại thần khí!

Lão già phá lên cười to.

- Chính là cha ngươi đem Thập đại Thần tọa chế thành chúng đấy. ngươi nghĩ xem, Thập đại Thần tọa chết rồi, mười phương quanh ngươi chẳng phải toàn là kẻ thù sao?

Lão phất tay kéo từ trong mi tâm của Vĩnh Thần ra một đoàn ánh sáng. Lão bóp một cái, đoàn ánh sáng rã ra phát ra tiếng. Bất chợt chính là những thứ mà Vĩnh Thần đã nghe lúc hôn mê. Vĩnh Thần rùng mình. Chợt lão vỗ vỗ tay.

- Mê chủng của Nhật thần tộc! À còn tên Nhật Thần nữa chứ, mà cha ngươi mới chém hắn xong vẫn chưa kịp là gì cả đã cúng hắn lưỡng bại câu thương. Bây giờ tên Nhật thần hạ lạc nơi nào không ai biết à! Còn cha ngươi thì biến mất. Tên Nhật thần mới là kẻ đáng sợ. Ngươi nghĩ xem, sau khi cha ngươi biến mất thì Nguyệt Thần Tộc sẽ ra sao?

Tuy nhiên nãy giờ Vĩnh Thần vẫn cứ thấy hoang đường.

- Ngày trước cha ngươi còn thì còn có thể chấn nhiếp bọn họ. Nay cha ngươi không còn, Nguyệt tộc đảm bảo điêu đứng rồi à! Thôi thời gian ta không còn nhiều. Ngày trước cha ngươi đem Nguyên Anh của ngươi tách ra đẩy vào luân hồi. bao nhiêu năm bọn người kia chắc chắn cũng sẽ tìm mạnh mối về ngươi. Nhưng có lẽ bọn chúng không nghĩ tới mà thôi. Bây giờ ngơi thử nghĩ xem kẻ nào khám phá ra được ngươi bị tách Nguyên Anh thì kẻ đó sẽ tìm được ngươi đầu tiên. Bọn chúng muốn tìm ngươi không chỉ để trả thù mà còn để tranh đoạt lại Thần khí đó à. Ngươi chuẩn bị tinh thần đi.

Bất chợt Vĩnh Thần nghĩ tới dòng kí ức mà hắn nghe được. Kẻ tự xưng phụ thân của hắn.

- Hèn chi nghe xong ta lại không có cảm xúc gì.

Lão già như được giải thoát, lão cười tươi hóa lại thành con rùa đen chuẩn bị bay vút đi thì Vĩnh Thần hét lên.

- Con rùa chết tiệt, ngươi chưa nói rõ ngọn nghành đã bỏ đi!

Con rùa cười ha hả.

- Ta mà nói ra thì còn gì thú vị nữa. Ngươi cứ nhớ thập đại Thần tộc cùng Nhật thần tộc người đông như kiến cỏ. Thế nên một khi bọn chúng phát hiện ra ngươi thì ngươi chết chắc.

Con rùa biến mất, chỉ còn lại một mình Vĩnh Thần ngẩn ngơ ở đó.

Ngay lúc này, trên một chiến trường thảm khốc, xác người la liệt khắp nơi. Một người mặc chiến giáp uy vũ hạ đao chém xuống một tên tù nhân đang quỳ ở trước mặt hắn.

- Một chút tin tức hữu ích cũng không có. Chết đi cho đỡ chật chội.

Hắn đưa lau vết máu vương trên đao thì bỗng khựng người. Lúc này có năm lão già từ đâu xuất hiện. Một lão quỳ xuống nói.

- Điện hạ! Đã điều tra ra, Nguyệt Thần Cung đã hồi sinh lại nên sức mạnh của Nguyệt Thần Tộc cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Tên mặc chiến giáp cười gằn.

- Ta cũng hơi bất ngờ! Vừa rồi cảm nhận được ấn kí của ta trên Thất Linh Cầm đã bị kích hoạt. Truyền nhân của Nguyệt thần đã lộ diện rồi. Ta vả lắm mới tìm được ba thanh thần khí, bây giờ đã đến lúc thu lại cả vốn lẫn lãi rồi.

- Điện hạ! Người định ra tay ngay bây giờ sao.

- Không không! Thần khí mặc dù ta có thể điều khiển được nhưng chỉ là một chút da lông bên ngoài. Còn cần hậu duệ của Nguyệt Thần phá giải bí mật. Bây giờ chưa phải lúc, đã diễn kịch thì phải diễn cho trót. Hậu duệ của Nguyệt Thần đã bị ta gieo xuống mê chủng, sau này đối phó không quá khó khăn. Mấy đại thần tộc kia lại không dễ đối phó vậy. Để bọn chúng tìm ra manh mối thì chúng ra chỉ uổng công. Trước mắt bây giờ phải đối phó với Tà tộc giải cứu mẫu thân ta đã. Sau đó tìm nơi hạ lạc của phụ thân. Định lợi dụng lúc chúng ta nguy khốn, Nhật thần tộc ta đâu phải là kẻ ăn chay.

Cả năm lão già quỳ xuống hô.

- Điện hạ anh minh!

Hắn cười khẩy mở mũ giáp nhìn trời. Bất ngờ hắn chính là Tiêu Kỳ.