Chương 8: Ngô Hoàng Lâm

Nhóm người Bạch Thu Hoài đi 1 lúc đã đến rìa khu vực ngoại môn, thì dừng lại ném Kỳ Phong xuống đất.

- ‘ Đi gặp đại sư huynh ta cũng phải cẩn trọng nghiêm chỉnh 1 ít, các ngươi quay về về xử lý nốt mấy con chuột nhắt tàn dư của cuộc chiến trước đi.’ Ả ra lệnh cho nhóm người phía sau.

- Nhìn Kỳ Phong dưới đất ả đã hắn 1 cái. ‘ Đi theo.’

Cứ thế nhóm người đi sau Bạch Thu Hoài liền rời đi để lại Kỳ Phong và ả đi vào trong khu vực ngoại môn rồi đi thẳng đến ngọn núi cao nhất của khu vực nội môn.

Địa hình phế bố của Yêu Hồn phái có thể chia như sau. Trung tâm linh mạch của Huyết Đằng sơn mạch hay trung tâm của Yêu Hồn phái là chỗ tu luyện của tông chủ và một số trưởng lão cầm quyền. Tiếp đến đi xa hơn 1 phần là khu vực của đệ tử thân truyền và các trưởng lão khác. Sau đó là vòng ngoài của đệ tử nội môn, ngoại môn, tạp dịch tổng cộng chiếm 2 phần Huyết Đằng sơn mạch. Còn 8 phần là nơi ở của Yêu thú bao vây cả Yêu Hồn phái bên trong cũng là lớp phòng hộ đầu tiên của Yêu Hồn Phái.

Ngọn núi cao nhất khu vực nội môn cũng là ngọn núi ẩn linh khí nhiều nhất khu vực này, bên trên thì cũng chỉ có một người chiếm cứ. Đại đệ tử Yêu Hồn Phía, Ngô Hoàng Lâm con trai duy nhất của tông chủ Yêu Hồn Phái Ngô Thanh Huy.

Bước từng bước bậc thang đi lên đỉnh núi Bạch Thu Hoài vẫn ung dunh không bận tâm đến địa vị người mình sắp gặp.

- Cô ả bước lên bậc thanh cuối cùng hít một hơi dài. ‘ Lâu rồi mới tới nơi này, lâu rồi ta cũng mới cảm nhận được linh khí nồng đặc như này, lâu rồi ta mới nhớ về người đó.’

Nhìn vào thanh niên 1 tay cầm quạt 1 tay trắp sau lưng đã chờ đợi từ lúc nào cô ả liền nở 1 nụ cười đi tới.

- ‘ đại sư huynh lâu rồi không gặp.’

Nhận cái cúi chào của Bạch Thu Hoài, Ngô Hoàng Lâm chỉ liếc mắt về sau nhìn chăm chú vào Kỳ Phong.

- ‘ Người ngươi nói là tên kia sao.’

Bạch Thu Hoài đứng thẳng dậy nhìn về căn nhà to lớn đằng sau Ngô Hoàng Lâm, suy nghĩ một lát cũng không trả lời hắn luôn.

- ‘ Ta nghĩ bên đại sư huynh phải chuẩn bị nhiều hơn chứ, nhưng có mình đại sư huynh ở đây có thể làm giao dịch không.’

Ngôn Hoàng Lâm nhìn ả cười nhạo nói:

- ‘ có vẻ sau khi Bạch đại trưởng lão chết cháu gái của người cũng cẩn trọng khôn ngoan hơn nhiều rồi.’

Bạch Thu Hoài mặt đen lại. Ngô Hoàng Lâm lại nói tiếp:

- ‘ Không biết nói ngươi tự tin hay ngu xuẩn giám muốn tự mình giao dịch với hệ phái bên ta.’

Nghe vậy ả ta mắt cho chút thù địch nói:

- ‘ Không biết thân phận của con trai tông chủ có thể ngăn nổi lửa giận của 2 nhà Bạch, Dương không.’

- ‘ Vậy à’ Ngô Hoàng Lâm nhìn từ trên cao xuống. ‘ Thế phải xem món hàng đó có giá trị hay không thôi.’

- Nói rồi hắn nhìn lên trời phây phẩy cánh quạt. ‘ Được rồi nói chuyện chính đi.’

Bạch Thu Hoài cũng không nhiều lời lấy ra 1 tấm phù cách âm sau đó ném lên trời tạo thành 1 màn cách âm xung quanh 2 người.

- ‘ Với khả năng của ta, ta chỉ có thể tìm hiểu được 1 số thông tin nhưng đủ cho các ngươi hài lòng. 1 là kẻ kia ít nhất có một cái thể chất, còn theo ta suy đoán đó nó có thể là Cổ Mộc Trường Xuân thê. 2 là Dương Chí trưởng lão nội môn co ý định biến hắn thành đạt dược hình người bằng cách nào đó.’

Ngô Hoàng Lâm quay lại nhìn Kỳ Phong đang ngồi im một góc bên kia, tỏ vẻ ngạc nhiên.

- ‘ Ồ, vậy sao, ma đạo chúng ta ăn người uống mua không phải chuyện hiếm.’

Bạch Thu Hoài nhìn hắn giả ngây giả dại, mà tỏ vẻ không hiểu ý ả. Ả đành phải nói vào trọng tâm hơn.

- ‘ Cái mục đích của tên họ Dương kia với thực lực của ta cũng không thể tìm hiểu được. Nhưng với các ngươi thì khác nếu lợi dụng được cơ hội này thì có thể chặt xuống một miếng thịt của hệ phái Dương gia. Với lại ngươi cũng nên biết bên Dương gia có 1 tiểu thiên tài nghe nói có mộc linh căn huyền gia thượng phẩm gần bằng địa gia hoàng phẩm. Cùng với thời gian tuyển chọn đệ tử thân truyền chit còn 3 năm nữa. Ngươi nghĩ xem chú của tên đó có nên không thu nhân 1 tên có thể chất về phía mình mà muốn biến cái thể chất đó làm cơ hội tranh giành quyền lực trong tương lai không.’

Ngô Hoàng Lâm gấp quạt 2 tay chắp sau lưng cúi đầu nhìn Bạch Thu Hoài một lúc rồi nở 1 nụ cười nói:

- ‘ Đúng như lời đồi cháu gái của đại trưởng lão nhiệm kỳ trước cũng có máu đánh bạc giống cha mình. Người cha vì 1 cô gái đánh cược mất hết quan hệ với gia tộc. Con gái thì khi được ông nội nhận về chưa kịp được hưởng phúc thì Bạch trưởng lão không may gặp nạn đã quy tiên. Đành phải lấy tiềm năng của mình ra đánh cược muốn lấy được sự ủng hộ bồi dưỡng của Bạch gia nhưng cũng thua. Giờ đây không còn cách nào khá phải đi hợp tác với người ngoài.’

Nói rồi hắn đạp vỡ màn cách âm đi lại chỗ Kỳ Phông. Để lại Bạch Thu Hoài mặt đen như đít nồi.

- ‘ Nhưng cháu gái của Bạch trưởng lão không phải một hư danh, có một tay dùng cổ trùng khá điêu luyện nên đi làm nghề chăn muôi mua bán nô dưỡng cho rất nhiều người. Không biết cô có thể cho ta biết tên này đã bị ô đụng tay đụng chân gì chưa. Nếu chưa chúng ta vẫn có thể hợp tác.’

Bạch Thu Hoài lúc này cũng bình tĩnh lại đi về phía 2 người.

- ‘ Kẻ này ta có phương pháp khống chế riêng, ngươi có thể yên tâm.’

Ngô Hoàng Lâm nhìn Kỳ Phong ngồi dưới đất mắt đang nhìn đàn kiến bên cạnh liền vui vẻ vố quạt bước chân xuống bậc thang.

- ‘ Được.’ Hắn vừa đi vừa than thở. ‘ Giờ phải xem ý trời rồi, nếu kế hoạch sắp tới thành công ta sẽ lấy cho cô 1 chiếc ghế đệ tử nội môn.’

Bạch Thu Hoài phía trên nhìn xuống thấy hắn đi xa lòng tràn đầy ý chí.

- ‘ Vậy phải mong đại sư huynh thuận đường xôi gói.’

Nói rồi cô ả liền đã vào Kỳ Phong bên cạnh.

- ‘ Đứng dậy, chúng ta đi về tắm rửa thay quần áo mai ngươi còn đi gặp Dương Chí trưởng lão.’

Ra lệnh cho hắn sau đó cô ả cũng cất bước đi về, vừa đi cô ả vừa cảm khái.

- ‘ Không phải ta không có danh tiếng, cộng với bị Bạch gia chèn ép thì lão Dương Chí kia cũng không bất cẩn để tên này rơi vào tay ta. Cộng với lão mấy năm gần đây mới tham gia vào các chính vụ, quyết sách của tông môn nên có lớn tuổi đến từng đấy cũng sẽ bị ta một tên vắt mũi chưa sạch tính kế. Đúng là khổ tu nhiều năm cũng kiến đầu óc người ta ngu đi.’

Hôm sau Kỳ Phong một thân quần áo mới nhưng vẻ mặt vô hồn cùng với Bạch Thu Hoài vẻ mặt khá vui vẻ cùng nhau ngồi ăn tại ngoài vườn căn nhà của Bạch Thu Hoài.

- ‘ Kỳ Phong lâu rồi chúng ta không nói chuyện. Khiến ta có rất nhiều suy nghĩ đến sự thành tâm của ngươi đối với ta.’

Kỳ Phong nghe như không chỉ cầu lấy mấy miếng thịt dã thú trên bàn cơm mà ăn ngấu nghiến.

Nhìn hắn như vậy ả ta tỏ vẻ không bận tâm ngửa lưng lên ghế.

- ‘ Nếu ta nghĩ không sai hôm nay hoặc ngày mai sẽ có người đến đón ngươi rời đi. Nên ta đang nghĩ lúc này ngươi nên vui hay nên buồn khi thoát khỏi chỗ này. Chắc là nên vui, nhưng nếu ngươi rời đi làm sao nghe được thông tin của em gái ngươi ở chỗ ta nữa.’

Kỳ Phong lòng trầm xuống, nhưng nghĩ đến việc mình mở lời rất dễ khiến cô ả nhìn rõ nội tình, suy nghĩ, thực trạng của minh. Nên hắn liền cỗ gắng bình tĩnh lại, tiếp tục không lên tiếng.

Lúc này trên trời 1 người thiếu niên đạp phi kiếm tung người đáp xuống đất bên cạnh bàn nhỏ tạo thành 1 hố đất nhỏ bị nứt kèm với làn khói bụi bay xung quay.

Thấy vậy Bạch Thu Hoài liền đứng dậy nhanh chóng cúi người.

- ‘ Tiểu nhân tham kiến đạt nhân.’

- Thiếu niên kia nhìn về cô ta. ‘ Ngươi là Bạch Thu Hoài.’

- ‘ Vâng thưa đại nhân.’

Người kia nghe vậy quay sang nhìn Kỳ Phong vẫn đang ăn uống.

- ‘ Ta nghe lệnh Dương Chí trưởng lão đến đón đạo đồng của ngài.’

Bạch Thu Hoài tỏ vẻ cuống quyết đáp.

- ‘ Bẩm đại nhân, người đại nhân đang muốn tìm đang ngồi bên đó. Mong đại nhân xem xét.’

Thấy thái độ cô ả người kia không nói nhiều nhanh chóng đi lại xác cổ áo của Kỳ Phong lên rồi nhảy lên trời kêu gọi phi kiếm trên không đón người bay đi. Chỉ để lại 1 túi trữ vật từ trên không rơi xuống đất dưới chân Bạch Thu Hoài.