Chương 9: Công Cơ Sở, Pháp Thần Thông

Việc trồng Hồng Huyết quả hiện giờ chưa cần lo lắng tới, tu luyện đã đạt mức độ đề ra, Thiên dược Dưỡng linh công cũng đã không còn khiếm khuyết đáng kể. Thế nên Trần Tiêu bắt đầu suy nghĩ đến pháp thuật.

Công pháp gồm công là cướp đoạt linh khí nhập vào thân thể để tu luyện, còn pháp là biến những linh khí tu luyện đó hiển hóa ra bên ngoài cũng tức là nói những chiêu thức biến hóa, pháp thuật mạnh mẽ.

Dược Linh tông là môn phái chủ tu dược nên không áp dụng việc luyện pháp cho tạp đồ, tạp dịch vì sẽ ảnh hưởng đến việc thu hoạch dược thảo. Phải trở thành ngoại môn đệ tử mới có cơ hội tiếp xúc phần pháp để đưa Bách dược Dưỡng linh công vào thực chiến. Cũng vì thế mà Tàng Thư viện trong tông phải cần lệnh bài ngoại môn đệ tử mới cho bước vào cửa.

Trần Tiêu tiến vào Tàng Thư viện, gặp qua vị trưởng lão quản lý viện thì biết được tầng một dành cho đệ tử ngoại môn thì được xem không cần điều kiện gì. Các ngoại môn đệ tử thông thường chỉ cần lấy ngọc giản ghi chép và học tập công pháp, cũng vì dễ dàng như vậy mà các công pháp ở tầng một thường đơn giản cũng như học rất nhanh.

Trần Tiêu cũng chưa muốn lên tầng hai ngay mà tiến về nơi giữ những công pháp dành cho người tu luyện Bách dược Dưỡng linh công. Dù sao thì Bách dược Dưỡng linh công chỉ là công pháp nhập môn nên rất nhiều tạp đồ sau khi trở thành ngoại môn đệ tử liền đổi qua những công pháp khác mà họ cho rằng mạnh hơn.

Còn Trần Tiêu tự cải tiến Bách dược Dưỡng linh công, đi theo con đường mình chọn mới xem những công pháp này với suy nghĩ có thể dựa theo đó mà cải tiến như cách mà mình cải tiến thành Thiên dược Dưỡng linh công hay không.

Trần Tiêu nhìn kệ sách có hơn trăm cuốn sách vận dụng Bách dược Dưỡng linh công khác nhau mà hoa cả mắt. Tầng một không có điều kiện quy định nào nên Trần Tiêu quyết định dùng ngọc giản một hơi sao chép lại tất cả những cuốn này.

“Với tính cách trầm ổn của mình thì nên làm vậy để không bị bỏ lỡ thứ gì quý giá.” – Trần Tiêu nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lại hiện ra nụ cười đắc ý.

Vị trưởng lão tầng một thấy Trần Tiêu làm như thế cũng chỉ lắc đầu cười. Cũng có những đệ tử sao chép hết như vậy nhưng thường là những công pháp ấy mà pháp môn rất ít nhiều nhất là hơn mười cái thôi và phải là công pháp mạnh mới muốn học tập hết như vậy. Nhưng ông không ngờ lại có người sao chép hết pháp môn của Bách dược Dưỡng linh công, vì nó là khai phái trấn pháp nên đa phần những pháp môn này được viết ra bởi tổ sư khai phái và đệ tử của ông nên số lượng tính hơn trăm loại.

Dù sao ai cũng hiểu việc ôm đồm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến tu hành, dù sao ngoài thuật pháp mạnh mẽ thì cũng cần phải có tu vi theo kịp mới được. Chọn tất cả như vậy kể cả không học hết cũng sẽ mang tâm tình phân vân, khó lựa chọn. Nghĩ là thế nhưng trưởng lão này cũng chỉ nghĩ mà thôi, cũng không có hành động khuyên nhủ gì Trần Tiêu.

Sau khi đã ghi tất cả vào ngọc giản, Trần Tiêu liền tiến lên tầng hai. Tầng hai có một vị trưởng lão tên Lục Dịch, ông nói cho cậu quy tắc của tầng hai cũng như các khu của từng công pháp khiến cậu có hảo cảm với vị Lục trưởng lão này hơn hẳn vị ở dưới tầng một.

“Ngươi tu luyện là Bách dược Dưỡng linh công?” – Lục trưởng lão hỏi.

Trần Tiêu gật đầu.

“Ta cảm thấy Bách dược Dưỡng linh công của ngươi dược khí trong người nồng đậm hơn rất nhiều so với những người khác, linh khí vận chuyển cũng không bị đình trệ, một đường thông suốt, đã đạt đến hoàn mỹ ngũ hành. Là một hạt giống tốt. Ngươi hãy đến khu Ất có thể sẽ có vài công pháp phù hợp với ngươi.” – Lục trưởng lão tán thưởng Trần Tiêu vài câu cũng tiện chỉ điểm cho cậu.

Trần Tiêu nghe vậy vội vàng cảm tạ rồi tiến đến khu vực mà Lục Dịch trưởng lão chỉ dẫn. Sau một hồi xem xét thì Trần Tiêu chỉ chấm được ba pháp môn lần lượt là Ngũ Hành Pháp Chỉ, Thanh Khí Thần Đằng và Mộc Nhân Tam Biến.

Ngũ Hành Pháp Chỉ tức là chỉ pháp năm thuộc tính gồm ngón cái – Mộc chỉ, ngón trỏ - Hỏa chỉ, ngón giữa – Thổ chỉ, ngón áp út – Kim chỉ và ngón út – Thủy chỉ. Tu luyện Ngũ Hành Pháp Chỉ thì đạt tiểu thành thì mỗi ngón tay có thể biến thành thần thông. Khi đại thành thì chỉ cần một chỉ có thể làm tan chảy cả núi sông, xuyên qua chín tầng trời.

Thanh Khí Thần Đằng thì dùng linh khí trong thể nội biến thành thanh khí, thanh khí hiển hóa ra Thần Đằng, vừa mang thần lực lại dẻo dai cứng cáp. Càng tu luyện đến cảnh giới cao thì Thần Đằng càng trở thành thực chất. Thần Đằng hiển, đại địa động.

Mộc Nhân Tam Biến gồm ba biến. Biến lần thứ nhất mộc hóa một bộ phận thân thể có thể tăng mạnh sức chiến đấu. Biến thứ hai trở thành mộc nhân vô cùng mạnh mẽ cùng với sức sống dồi dào không cạn. Biến thứ ba thì tạo ra khu rừng điều khiển mọi thứ bên trong.

Sau khi ngẫm một hồi lâu thì cậu quyết định chọn Ngũ Hành Pháp Chỉ. Vì quy định của tông môn ở tầng hai chỉ được chọn một công pháp để tu luyện để tránh trường hợp tu luyện quá nhiều mà tẩu hỏa nhập ma.

“Đây là ngọc giản ghi chép Ngũ Hành Pháp Chỉ. Ngọc giản này chỉ nhận thần thức của ngươi, người khác không thể xem được. Ngọc giản này có giới hạn thời gian là 1 tháng, sau một tháng mọi ghi chép bên trong sẽ tự hủy. Muốn tiếp tục tu luyện công pháp này thì lại đến đây.” – Lục Dịch trưởng lão nói.

Về đến căn nhà gỗ của mình, Trần Tiêu xem qua hạt giống Hồng Huyết quả. Hiện giờ hạt giống vẫn không có thay đổi gì, vốn Hồng Huyết quả lấy căn nguyên từ dung nham nên cần rất nhiều linh khí hỏa thuộc tính để có thể phá mầm nhưng ở nơi có vô số thảo dược như Dược Linh tông thì đất nơi đây có mộc thuộc tính rất đậm đặc nên rất khó cho Trần Tiêu trồng loại quả này.

Trần Tiêu dù muốn trồng loại cây để bù đắp thiếu hụt đó như với Thanh Linh trúc cũng không thể, vì thảo dược chứa hỏa thuộc tính cao đa phần đều là giá trị cao hơn nhiều so với Hồng Huyết quả. Việc này giống như lấy lợn lành chữa thành lợn què nên cách này bị Trần Tiêu bỏ qua.

Trần Tiêu sau một lúc không nghĩ ra cách giải quyết thì đành bỏ vấn đề này qua một bên mà tập trung tu luyện Ngũ Hành Pháp Chỉ. Công pháp này vốn dĩ lấy Bách dược Dưỡng linh công làm cơ sở, sau đó biến hóa ra pháp là chỉ. Như trong cuốn Tu hành thường thức mà Trần Tiêu đã học trên lớp của Ngô trưởng lão có nói: “Công cơ sở, Pháp thần thông”. Mỗi loại pháp thi triển nếu dùng cách tu hành riêng thì sẽ biến hóa khác nhau, muôn hình vạn trạng nhưng vẫn luôn lấy cơ sở của mình để phát triển nên căn cơ càng vững chắc thì thần thông càng mạnh mẽ.

Tu luyện Ngũ Hành Pháp Chỉ thì phải lấy chỉ pháp làm cơ sở. Thế nên thiên đầu tiên của pháp môn này là học tập chỉ pháp. Lấy chỉ pháp để điều khiển dòng linh lực theo ý muốn, mỗi thay đổi của chỉ pháp sẽ đem đến mỗi loại hành khác nhau, biến hóa vô cùng vô tận làm địch nhân khó đề phòng.

Trần Tiêu ngồi trước hiên nhà, tĩnh tâm minh tưởng các loại chỉ pháp trong công pháp, vận chuyển linh khí trong thể nội, chỉ pháp biến ảo liền tung ra.

Lúc đầu chỉ pháp chầm chậm, sơ sài. Sau đó tay cậu ngày càng nhanh, chỉ pháp ngày càng thuận tay, đầu các ngón tay xuất hiện những tia linh khí nhỏ bắn ra xung quanh. Mỗi lần như thế thì xung quanh chấn động. Tuy mới chỉ có hình không có lực nhưng đã nắm được căn bản của nó.

Cậu cảm nhận được Thiên dược Dưỡng linh công của mình vận hành theo chỉ pháp một cách nhuần nhuyễn, linh khí từ thể nội tiến vào hai bàn tay rồi đến đầu ngón tay sau khi hoàn thành một chỉ thì linh khí phóng ra nhanh, gọn, tinh xảo như ý nghĩa của chỉ pháp.

Nhưng lúc thi triển thì Trần Tiêu cũng phát hiện Thiên dược Dưỡng linh công của mình vẫn chưa hoàn hảo. Cậu vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với pháp môn tu luyện nào nên Thiên dược Dưỡng linh công của cậu bây giờ phù hợp với việc tu hành nhưng lại bị trở ngại do không thể sử dụng nó cho việc tấn công được.

Giống như việc tạo ra một cây cung thật đẹp, thật tốt nhưng mũi tên lại cùn, gãy không thể phát huy uy lực của cây cung. Trần Tiêu tuy tính tình trầm ổn, nghĩ trước nghĩ sau nhưng vẫn không thể tính được khả năng này. Dù sao thời gian tu hành của cậu vẫn còn quá ít cũng như kiến thức về pháp môn nông cạn.

Thế nên Trần Tiêu lại đâm đầu vào cách giải quyết vấn đề này, cậu liên tục thử nghiệm những cách vận chuyển khác nhau và cũng đạt thành công nhất định.

“Mình mới chỉ giải quyết được vấn đề pháp môn của Ngũ Hành Pháp Chỉ, nhưng nếu các học các pháp môn khác không lẽ cũng phải chỉnh sửa theo?” – Trần Tiêu trầm ngâm.

“Mình phải nghĩ ra cách chỉnh sửa nó. May mà mình đem về hơn trăm loại pháp môn sử dụng Bách dược Dưỡng linh công, nó có thể giúp mình tham khảo cách để hoàn thiện việc vận dụng linh lực thành pháp.” – Quyết tâm của cậu dâng cao, dù sao Thiên dược Dưỡng linh công cũng là đứa con tinh thần của mình, là lát gạch đầu tiên trên con đường tu đạo của Trần Tiêu nên cậu muốn nó phải thật hoàn hảo.