Chương 3: Bách Thảo Kinh

Đêm đến, ở tư phòng của Trần Tiêu tại nghiên cứu viện, với ánh nến le lói tỏa mùi trầm hương thoang thoảng khắp gian phòng, một y sinh khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt đầy nghiêm túc chăm chú vào những trang sách sờn cũ. Những trang sách mà Trần Tiêu đang đọc chính là Bách thảo kinh mà cậu tìm được trong lúc dọn dẹp kho sách của viện khoảng một năm về trước.

Bách thảo kinh diễn giải rất nhiều chi tiết, đầy đủ hơn những kiến thức mà cậu học được về rất nhiều loại dược thảo cũng như những công dụng khác của dược thảo mà trước đây không ai biết, thậm chí có một số dược thảo cậu chưa bao giờ nghe đến ở Nam Lâm Vực, phải biết Nam Lâm vốn được coi là thánh địa thảo dược mà trong Bách thảo kinh nêu ra không chỉ có một hay hai loại chưa từng xuất hiện ở đây. Không những vậy, cuốn kinh này còn viết ra các tâm đắc nghiên cứu về dược học làm cho Trần Tiêu học hỏi được rất nhiều, hệ quả là khiến Trần Tiêu cảm thấy kiến thức của các lão sư đã học tích lũy qua ngàn năm của Nam Dược quốc giống như mới cất một bước đầu trên con đường này.

Trần Tiêu vẫn luôn giữ kín cho riêng mình về Bách thảo kinh khi cậu biết tri thức từ trong cuốn kinh này sẽ không chỉ giới hạn ở Nam Vực. Vì thế cậu suy đoán thân phận của tác giả có tên Thần Nông Khương thị này rất kinh người, tệ nhất sẽ không kém hơn Dược Hoàng Nam Dược quốc.

Trần Tiêu từng thử vài phương pháp ghi trong sách như làm thất trầm nến kết hợp từ vỏ bảy cây trầm khác nhau giúp linh hồn được tẩy rửa, tư chất cải thiện và thấy được hiệu quả của nó rất cao. Kể cả việc nhận xét về Triệu sư muội sáng nay cũng là học từ trong sách mà ra, trong cuốn kinh có ghi có một thể chất gần với thực vật gọi là Mộc linh thể. Thể chất này có hiệu quả hấp thụ dược lực gần như hoàn toàn, ít khi có phản ứng kháng dược cũng như có thể cảm ứng nhiều linh tài địa bảo thuộc hệ thực vật. Thế nên Trần Tiêu đoán gần như chắc chắn Triệu sư muội sẽ được các vị sứ giả kia tuyển chọn.

Mấy tuần trước, Trần Tiêu phát hiện ra nếu để Bách thảo kinh dưới ánh nền trầm thì một vài chữ sẽ trở nên sáng hơn.

“Nếu Thần Nông Khương thị này có kiến thức uyên bác như thế thì dụng ý để lại những chữ này chắc là pháp môn tu luyện dành cho người có duyên đi?” – Trần Tiêu đường đường chính chính suy nghĩ.

Sau khi nghiên cứu bí mật của Bách thảo kinh, Trần Tiêu nhận ra pháp môn tu luyện này rất giống luyện dược gọi là Đỉnh Luyện thể pháp. Pháp môn này lấy tám mươi mốt loại dược liệu thông thường là phụ dược mà chủ dược sẽ là thân thể, thông qua lô hỏa mà rèn luyện thân thể, từ từ dung nhập các loại dược liệu vào thân giúp tăng cao năng lực thể chất.

Mặc dù phụ dược chỉ là thảo dược thông thường nhưng tới tận hôm nay Trần Tiêu mới có thể thu thập đủ, mặc dù với kiến thức dược thuật cao thâm từ Bách thảo kinh nhưng một mình tìm kiếm cũng là rất khó khăn cũng như có vài dược liệu không thể tự kiếm dược mà chỉ có thể mua từ Tầm dược viện. Với số tiền chỉ ba bốn lượng bạc mỗi tháng thì không đủ để mua các loại dược tài đó, Trần Tiêu đã phải mượn nhờ của huynh đệ cộng với trao đổi dược thảo lấy tiền mới miễn cưỡng đủ một lô dược.

Canh ba, Trần Tiêu lén lút tiến vào khu luyện dược ở Luyện dược viện, hắn đã bắt đầu theo dõi hơn tuần nay kể từ khi có ý nghĩa thu thập thảo dược để thực hiện pháp môn thần bí của cuốn kinh kia, và biết rằng có một khu luyện dược luôn hoạt động liên tục và ít khi chịu giám sát từ các nhân đinh. Trần Tiêu chờ khi đám nhân đinh kiểm tra lần cuối cùng trước khi mặt trời mọc đi xa thì lập tức đột nhập vào một gian luyện dược phòng.

Đỉnh lô này cao hơn cậu hai cái đầu, bên dưới là lô hỏa đang đốt liên tục được lấy từ đỉnh núi lửa gần đây, Trần Tiêu nhanh chóng làm ướt người từ ống tre có chứa nước pha với một loại cỏ hấp thụ nhiệt hỏa mọc gần núi lửa. Tiếp theo lại bỏ theo thứ tự các loại dược liệu ghi chép trong Đỉnh luyện thể pháp và nhảy thẳng vào dược đỉnh. Một cơn bỏng cháy mang theo đau đớn khủng khiếp từ da thịt xông thẳng vào linh hồn Trần Tiêu. Cậu gần như cháy đen ngay lập tức, cơn đau đớn kinh hoàng khiến cậu không ngừng rống to. May mắn là, khu luyện dược này cần sự ổn định và liên tục nên các phòng cách xa nhau cùng với việc xây dựng gần núi lửa rất yên tĩnh và hiu quạnh nên những tiếng la hét của cậu khó truyền đến tai những người khác.

Sau hơn hai khắc thời gian (khoảng nửa tiếng), cơn đau xé da thịt dần dịu đi, các loại dược liệu dần dần tiến nhập vào trong thân thể và chữa lành cho Trần Tiêu, không những thế, cậu còn có cảm giác thư thái vô cùng, đầu óc tỉnh táo và bắt đầu niệm theo pháp môn Đỉnh luyện thể pháp. Lô hỏa liên tục đốt da và thịt của Trần Tiêu còn dược liệu thì chữa vết thương, đắp nặn lại phần bị mất đi cứ một vòng lại một vòng như thế. Đến khi trời tờ mờ sáng, khi các nhân đinh đi kiểm tra và phát hiện có nhiều mảnh vụn bị cháy đen nhưng không ai biết là thứ gì.

“Hấp thu gần tám phần dược liệu, thể chất của ta chắc cũng có xu hướng gần thực vật hệ sao?” – Một bóng người đang chạy như điên về khu của Trần Tiêu nghi hoặc tự hỏi.

“Thật nguy hiểm! May mà khu luyện dược cách xa nơi mọi người ở nên mới thoát được, không thì bí mật của Bách thảo kinh đã bị phát hiện rồi.” – Trần Tiêu thở phào, cậu đã về khu mình ở.

“Khốn kiếp mà! Lúc nghiên cứu về dược thảo thì viết chi tiết không thiếu bất cứ thứ gì kể cả việc trị táo bón cũng ghi chép đầy đủ thế mà việc đau đớn khi thực hiện Đỉnh luyện thể pháp một câu cũng không thèm ghi. Đây có phải là lần răn dạy đầu tiên của sư phụ đối với đệ tử không đây.” – Trần Tiêu vừa bực tức vừa lầm bầm.

“Ồ! Trần Tiêu đó sao, dậy sớm thật đấy, lại đây ta bảo.”

Trần Tiêu quay đầu lại về hướng âm thanh đó thì phát hiện Trần lão sư đang đứng ngoài cửa khu đất của mình.

“Chào Trần lão sư, không biết lão sư có gì dặn dò.” – Trần Tiêu lễ phép đáp.

“Con là người có thiên phú trên dược đạo nhất mà ta từng gặp, và điều đó càng chứng thực hơn một năm trở lại đây, kiến thức và cách suy nghĩ của con khiến các lão sư già chúng ta cũng chỉ biết thở dài ghen tị.” – Trần lão sư chân thành nói.

“Ý của lão sư là…”

“Ta biết việc ở ngày hội thí luyện ảnh hưởng đến tâm tình của con mấy tuần nay khiến con phải ngủ gục cả trên lớp nhưng nếu không được chọn cũng không sao. Với thiên phú dược đạo của con dù ta có phải bán cái mạng già này thì cũng phải giúp con lên làm viện trưởng tứ đại viện.” – Trần lão sư hoa chân múa tay, vẻ mặt sẵn sàng hi sinh tất cả.

Ông thở dài, chỉ bảo:

“Đó là ta chỉ nói nếu con không được mà thôi, con phải biết không phải chỉ có một con đường để tu luyện, con hãy nhìn Dược Hoàng đi, mặc dù ngài hồi nhỏ không được các sứ giả tông môn tuyển chọn nhưng nhờ cái loại dược liệu, dược thảo mà tu luyện đạt đến trình độ ít ai sánh được ở Nam Dược quốc này.”

Trần Tiêu vô cùng cảm động trước vị lão sư già này, bề ngoài thì xa cách nhưng thực tế luôn để ý, quan tâm đến học trò của mình.

“Lão sư đã có ơn dưỡng dục, đời này con thề sẽ báo đáp công ơn này.” – Trần Tiêu thật lòng dập đầu ba cái.

“Thôi không cần, chỉ cần thấy học trò của mình thành công là lão sư ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” – Trần lão sư nhanh chóng đỡ học trò mình đồng thời cho thêm vài lời khuyên cũng như một số thông tin về những hội tuyển chọn lần trước.

“Giờ Ngọ sẽ bắt đầu ngày hội thí luyện, người hãy chuẩn bị cho thật tốt.”

Nói rồi, Trần lão sư tạm biệt Trần Tiêu để gặp những bạn học khác.

Sau tối hôm qua, Trần Tiêu trở nên tự tin hơn về ngày hội thí luyện, hắn quyết tâm phải thành công để bù đắp ơn đức của nghiên cứu viện dành cho những y sinh như cậu.