Sau Đại Suy Vong, thế cục phát triển khi mọi thứ gần như bắt đầu lại từ đầu, ai cũng có cơ hội vấn đỉnh chí cao nên tất cả sinh linh nhất trí gọi đây là kỷ nguyên vạn tộc cộng Tôn – Tôn Kỷ. Các địa phương sống sót trong Đại Suy Vong dần trở thành trọng địa của các tộc phân biệt là: Nhân, Yêu, Ma, Cổ, Hoang, Minh và bốn Tử Địa: Thiên Tru Khu Địa, Sinh Mệnh Cấm Địa, Vạn Tộc Mộ Địa, Địa Ngục.
Nhân Địa một trong thập Địa, nằm trên Hồng Hoang Đại Lục, rộng hơn ngàn vạn dặm vuông, nơi sinh sống chủ yếu của Nhân tộc sau Đại Suy Vong, Nhân tộc có một thời gian dài yên bình đã phát triển thành một đại tộc và thành lập Nhân Địa cùng cạnh tranh với các tộc khác xóa đi quá khứ bị áp bức tột cùng. Nhân Địa gồm năm vực là Đông Hải, Tây Thiền, Nam Lâm, Bắc Sơn, Trung Thổ.
Nam Dược quốc là một quốc gia ở phía nam Nam Lâm Vực, từ xa xưa vốn là một thôn nhỏ ở Nam vực, do địa thế ở nơi đây thích hợp cho việc trồng trọt đặc biệt là dược thảo mà thôn dân đã phát triển thành một quốc gia chuyên về sản xuất dược liệu như ngày nay.
Trong một dược viện nhỏ tại đô thành Nam Dược quốc, có vị lão sư già đang dạy về lịch sử cho học trò của mình.
“Và giờ đây chúng ta đã trải qua rất nhiều thời đại kể từ khi Tôn Kỷ bắt đầu, các đời Yêu Tổ, Ma Chủ, Cổ Hoàng, Minh Tôn, Hoang Thần thống trị qua các thời đại nhưng vẫn chưa có ai thuộc Nhân tộc ta quân lâm thiên hạ.” – lão sư già nói.
“Chúng ta tuy chỉ là phàm nhân nhỏ bé, nhưng lịch sử vẫn luôn là một phần quan trọng để hiểu rõ về các tộc, tri thức chính là sức mạnh để nhân tộc chúng ta phát triển như ngày nay, các trò phải cố gắng để có thể cống hiến cho sự phát triển của nhân tộc ta.” – lão sư già hùng hồn nói.
“Trần Tiêu, em lại ngủ nữa rồi, ra ngoài đứng phạt cho ta.” – lão sư thở dài mắng.
Trần Tiêu là y sinh của dược viện này từ năm 5 tuổi, trong một vương quốc chú trọng về dược như Nam Dược quốc thì việc học tập về dược thảo cũng là ưu tiên dạy dỗ hàng đầu. Trần Tiêu được nhận vào cũng do khả năng ghi nhớ tốt các loại dược liệu từ khi còn nhỏ của mình. Nhưng từ một năm trước, khi cậu 14 tuổi đã nhận ra mình nhập học vào Nghiên Cứu viện, viện tồi tàn nhất trong bốn viện ở Nam Dược quốc. Ba viện còn lại là Luyện Dược, Sử Dược, Tầm Dược. Ba viện gần như chiếm hết tài nguyên rót vào của vương quốc, trong khi nghiên cứu viện chỉ được cấp một phần nhỏ với lý do chỉ cần một ít là có thể tự do nghiên cứu cũng như thành quả nghiên cứu của viện mấy năm nay là con số không nên chỉ có thể được nhận tài nguyên ngày càng ít. Các y sinh tài giỏi chỉ còn cách tập trung qua ba viện còn lại mà bỏ rơi nghiên cứu viện. Bạn học của Trần Tiêu cũng chỉ có bốn người là Lý Hiện, Triệu Thu Nhiên, Đinh Thế Huynh và Ngô Long. Họ đều là con cháu nông dân được các lão sư trong viện mang về như Trần Tiêu, ba mẹ họ nhận một phần tài vật từ các lão sư coi như chấp nhận như bán con mình cho nghiên cứu viện. Vì thế năm người gắn kết như huynh đệ và xem các lão sư như cha mẹ, đặc biệt là Trần lão sư, người mới bắt Trần Tiêu đứng ngoài chịu phạt.
Trần Tiêu năm nay 15 tuổi, gương mặt góc cạnh, lúc nghiêm túc có khí chất nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng tính cách của hắn lại lơ đễnh, lười biếng, luôn cho người ta cảm giác chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Đó là nhận định chung của đám Ngô Long về Trần Tiêu.
Sau khi tan học, cả đám y sinh chụm lại tám chuyện:
“Hôm qua lại thức khuya nữa à Trần Tiêu?” – Ngô Long tò mò hỏi.
“Ngồi suy nghĩ cả đêm về ngày hội Thí luyện nên quên cả ngủ.” – Trần Tiêu trả lời.
“Nghe nói trong ngày hội Thí luyện nếu ai đạt yêu cầu của những tông môn sứ giả thì sẽ có được sự chú ý của Dược Hoàng cũng như tài nguyên phát triển cho cả một gia tộc hay dược viện của người đó. Ngoài ra còn có thể trở thành những tu luyện giả có thể bay lượn, chưởng nổ cả núi…” – Triệu Thu Nhiên thao thao bất tuyệt về phúc lợi của ngày hội Thí luyện.
“Nếu dễ thế thì quốc gia ta hơn năm mươi năm qua sao lại chỉ có vài chục thí sinh có thể thông qua khảo nghiệm của các sứ giả đó. Đó là chưa nói đến chỉ có lác đác vài người có thể được họ những tông môn kia đem về trong môn tu luyện.” – Lý Hiện tỏ ra già dặn nhìn thấu cuộc đời chen vào phản bác.
“Huynh thôi đi, không nghe lão sư chúng ta kể năm năm trước có một thiên tài bên Sử Dược viện đã được một vị sứ giả mang về tông môn của mình à? Nhờ tên đó mà Sử Dược viện mấy năm nay phát triển đứng đầu tứ viện và họ còn muốn thôn tính viện chúng ta lấy hết phần tài nguyên ít ỏi còn lại để tài bồi các y sinh bên đó.” – Triệu Thu Nhiên đáp trả.
“Cả hai sao cứ cãi nhau thế, từ nhỏ đến giờ cứ như nước với lửa khiến cho đại ca ta thật không biết làm sao.” – Đinh Thế Huynh đứng ra hòa giải mới kết thúc một cuộc cãi vã sắp bùng phát.
“Cậu thấy ai có cơ hội được chọn nhất vậy Trần Tiêu?” – Ngô Long lại hỏi.
Ai cũng biết Trần Tiêu có thành tích học tập xuất sắc nhất trong đám, còn giúp bọn chúng học và vượt qua những kì thi khô khan, nếu cậu mà thu lại bộ dáng lười biếng, lơ đễnh đi thì đám nhóc ai cũng tin cậu còn có thể tiến xa hơn nữa.
“Tớ nghĩ là Triệu sư muội có khả năng nhất, tại vì chúng ta đều biết muội ấy rất mẫn cảm với các loài thực vật, có lần nhờ muội ấy chúng ta mới không ăn phải loại nấm cực độc nếu không là toi cả đám. Tiếp theo là Đinh đại ca, tớ có nghe là các sứ giả thường tuyển chọn những người có thể chất khỏe hơn người bình thường, Đinh đại ca hồi mười lăm tuổi đã nâng một cái đỉnh luyện dược nặng hơn ngàn cân chắc là có thể thông qua khảo nghiệm của họ.” – Trần Tiêu nói ra suy nghĩ của mình khiến cả đám cũng trầm trồ.
“Muội thì nghĩ Trần sư huynh có cơ hội được tông môn sứ giả chọn nhất đấy, Trần sư huynh thông minh, lúc nào cũng có dáng điệu thế giới chỉ mình ta rất giống một tu luyện giả đó nha.” – Triệu Thu Nhiên nũng nịu.
“Muội có thể bớt dùng giọng điệu đó lại không, trông như những bà thím già tìm chồng vậy đó.” – Lý “nhìn thấu hồng trần” Hiện lên tiếng.
“Huynh dám! Xem ta trừng trị tên nhóc nhà huynh” – Triệu sư muội phẫn nộ lao vào đánh Lý Hiện huynh đệ túi bụi.
“Chết ta rồi, cứu ta Đinh đại ca, sư tử học muội sắp giết ta tới nơi rồi.”
Thế là một ngày của đám nhóc nghiên cứu viện kết thúc bằng những tiếng kêu cứu của Lý Hiện và tiếng hòa giải của đám huynh đệ hắn.