Chương 27: Vô Ưu Thảo

Trần Tiêu trong phòng đang đọc qua Phệ Hồn quyết, đây chính là pháp quyết cậu có được sau khi dùng Tế Hỏa Đăng chiếu vào Thiên Tuế kinh. Thiên Tuế kinh sau khi trải qua hư hỏa tế luyện đã từ hạ phẩm pháp khí trở thành một linh bảo hàng thật giá thật.

Điều làm Trần Tiêu hứng thú là tên tác giả Thần Nông Khương thị vẫn còn đó chứng tỏ người này đích xác là chủ nhân thật sự của Thiên Tuế kinh, có thể nói vị Thần Nông Khương thị này rất có thể là chủ nhân của cả kiện Tiên bảo Ngũ Hành này. Đồng nghĩa với việc đó là vị này chắc chắn khi xưa đã là một cường giả đứng trên đỉnh thế giới.

Tế Linh cũng không có bất cứ thông tin gì về người này, theo cậu nói thì việc Tế Hỏa đăng và Thiên Tuế kinh vốn bị tách ra từ một kiện tiên bảo đã là bí mật không ai biết rồi, chứ không thì Trần Tiêu cũng không thể đơn giản lấy được hai trên năm phần của nó dễ dàng như vậy huống chi là chủ nhân thật sự của kiện tiên bảo này là ai.

“Theo những gì ta biết thì Hỏa là tượng trưng cho sinh, là nguyên tố cần thiết nhất trong tất cả, có nghĩa là Tế Hỏa đăng này cũng là mấu chốt để tìm ra những kiện còn lại.” – Trần Tiêu nói.

“Có thể đúng là vậy! Thiên Tuế kinh trước khi trải qua hư hỏa tế luyện cũng chỉ là một cuốn sách về thảo mộc khá tầm thường mà thôi, không loại trừ những thứ kia cũng như thế.” – Tế Linh cũng đồng ý với cậu.

Sau sự việc của dị thú, Trần Tiêu biết mình đang còn thiếu những con bài dùng để tấn công, chỉ Ngũ Hành Pháp Chỉ không là chưa đủ để đối phó với những dị thú kia, nói chi đến những tu hành giả có thần thông khó lường.

Trần Tiêu trải qua sinh tử hai lần, một lần là ma đầu đoạt xá, một lần trên đường tới Nam Lâm đại hội. Nhưng thật ra hai lần đó cũng chỉ là đối phó những ma tộc cấp thấp không đáng đặt lên bàn cân với những tinh anh nhân tộc bình thường nói chi những thiên tài khác.

Trần Tiêu biết rõ điều đó nhưng hiện giờ tình thế không cho phép, cậu không có những công pháp đẳng cấp cao để tận dụng được tối đa lượng nguyên dịch khổng lồ của bản thân. Đối với công pháp của Yêu tộc mà Tế Linh biết, Trần Tiêu cũng có tìm hiểu nhất định nhưng đa phần những công pháp Yêu tộc thời Yêu Kỉ chỉ tập trung vào thiên phú chủng tộc chứ không phải đơn thuần vận dụng nguyên khí.

Hiện giờ Trần Tiêu chỉ đành bỏ vấn đề đó sang một bên mà tu luyện Phệ Hồn quyết. Công pháp này chia thành ba tầng, tầng một là Nạp Huyết, tầng hai là Hấp Linh, tầng cuối là Phệ Hồn.

Tế Hỏa đăng thông qua tế phẩm của Trần Tiêu mới có thể diễn hóa ra được cách lớn mạnh thần hồn của Ma tộc, mặc dù chỉ là bản sao chép nhưng cũng coi như là đạ được hỏa hầu so thiên phú của chúng.

Trần Tiêu ở trong phòng, yên tĩnh nhập định mà tu luyện Phệ Hồn quyết. Tầng một Phệ Hồn quyết yêu cầu lớn mạnh thần hồn bằng cách hấp thụ tinh huyết của dị thú, đặc biệt là dị thú có năng lực thần thức mạnh mẽ.

Tinh huyết được xem là thứ quan trọng nhất của một con dị thú, vì những giọt tinh huyết này ẩn chứa tinh hoa của cả một con dị thú và sau này nếu dị thú tiến cấp mãng thú thì những giọt tinh huyết này sẽ chuyển hóa thành nội đan.

Số lượng tinh huyết càng nhiều thì dị thú có thực lực càng mạnh, thông thường một con dị thú trong cơ thể tối đa ngưng tụ được mười giọt tinh huyết, sau đó chúng sẽ biến thành nội đan để tấn cấp mãng thú.

Cấp bậc chúng được đặt thành dị – hoang – huyền – vương. Đám thạch giáp thú mà Trần Tiêu chạm trán không lâu cũng chỉ được phân loại là dị thú cấp thấp. Phệ Hồn quyết yêu cầu tinh huyết phải ít nhất cấp bậc đó mới có thể tu luyện đại thành.

Thế nhưng Trần Tiêu thông qua Tế Linh còn biết được ngoài tinh huyết dị thú thì thần hồn của tu hành giả cũng là vật đại bổ cho Phệ Hồn quyết, mặc dù xét về hiệu quả thì thần hồn tu hành giả Uẩn Thể cảnh không thể nào so được với tinh huyết của đám dị thú.

Chỉ còn khoảng hơn chín tháng nữa là tới thế gia tụ hội thế nên việc trở thành luyện đan sư hạ phẩm là vô cùng cần kíp. Trần Tiêu trong quá trình luyện đan cũng biết được thần hồn có ý nghĩa như thế nào đối với việc luyện đan. Thần hồn càng mạnh thì trình độ khống hỏa cũng như điều hòa đan lô sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Thế là cậu đành từ biệt Nam Cung Chấn và Uyển nhi để đi đến Thạch Lâm phủ, chuyến đi lần này không chỉ là để học thêm nhiều cách tấn công mới mà còn là để cậu tu luyện Phệ Hồn quyết chuẩn bị cho việc tấn thăng hạ phẩm luyện đan sư.

Đối với việc tuyển trạch phủ binh của Thạch Lâm phủ thì dạo gần đây dị thú xuất hiện rất nhiều, kể từ sau đợt chúng đánh vào những nơi phụ cận thì thú triều hình thành với tần suất ngày càng cao. Thạch Lâm phủ giai đoạn này luôn trong tình trạng thiếu quân nên khi Trần Tiêu đến xin gia nhập ngay lập tức đáp ứng ngay.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn tham gia vào đội thủ thành, những binh lính thủ thành chỉ cần phòng thủ và phản công thành thử tương đối an toàn. Nhưng không ngờ cậu vì cảnh giới của cậu lại tương đối cao so với mặt bằng chung nên bất đắc dĩ Trần Tiêu đã trở thành người của đội săn thú.

Ở một khu vực cách Thạch Lâm phủ hơn ngàn dặm về phía Tây, tại nơi đó có một dãy núi đá màu xám bạc trông vô cùng hoang vắng, âm u. Dãy núi này địa thế đặc biệt, nhìn từ trên xuống giống như nút thắt cổ chai ngăn cách bên ngoài, ai muốn tiến vào chỉ có thể tiến vào từ cái đường thắt cổ chai đấy.

Bên ngoài dãy núi đá là những tầng thực vật cỡ thấp, lâu lâu lại có một vài dị thú đi xung quanh kiếm ăn. Chợt có một con dị thú đầu như hổ, răng năng dài hẳn khỏi miệng, trên lưng nó là mai rùa có chằng chịt vết sẹo chứng tỏ nó đã trải qua không ít chiến đấu đi ngang qua đây.

Đây là một dị thú cấp thấp tên là hổ nanh thú, mặc dù con này chỉ là cấp thấp nhưng thực lực của nó cũng miễn cưỡng xếp ở hàng thấp của cấp trung do nó đã ngưng tụ được bốn giọt tinh huyết trong người. Nó thấy có một khu vực núi đá bao quanh đầy vẻ bí ẩn, hổ nanh thú vốn đang trên đường kiếm ăn liền lại gần xem xét.

Khi tiến vào nút thắt cổ chai của dãy núi, hổ nanh thú bỗng phát hiện thân thể nặng trĩu, dường như trọng lượng cơ thể nó gia tăng gấp hai ba lần, ép cho đất xung quanh bị lún xuống một ít. Hổ nanh thú biết mình dính bẫy, liền quay đầu chạy đi nhưng đã muộn, hơn chục tia sáng từ khắp nơi bắn lên người, nó nằm vật ra chết. Từ những hốc đá trên những sườn núi, những nhân loại ra khỏi nơi ẩn nấp, tiến hành phân tách con dị thú này.

Trong số những người này, có một chàng thanh niên có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt thâm thúy đầy tính toán đang mổ xẻ cái đầu của hổ nanh thú. Đó chính là Trần Tiêu đã đồng hành cùng đội săn bắn được sáu tháng, con dị thú này đã là con thứ mười trong tháng lọt vào đây.

Dãy núi đá này là một trong những doanh trại của đội, chuyên dùng để bẫy các loại dị thú. Tuy nói rằng con hổ nanh thú kia thực lực không tầm thường, không thua kém bất cứ ai trong đội. Nhưng vì đội săn bắn có trang bị chuyên dụng để săn bắt nên việc này tương đối dễ dàng, dù sao họ cũng chỉ là phân đội chứ không phải chủ đội, chủ đội thật sự đang săn bắt một con dị thú cấp trung tương đương tu sĩ Tu Thần cảnh.

Trong thời gian này, cậu cũng đã chém giết vài đầu dị thú yếu hơn mình cũng như thu nhập tinh huyết từ chúng khiến cho tầng một Phệ Hồn quyết đã gần đại thành, hiện giờ chưa cần thông qua tu vi chỉ riêng uy áp từ thần hồn của Trần Tiêu cũng có thể ảnh hưởng đến thần hồn của những tu giả đồng cấp với cậu.

Tuy vậy đó cũng không phải là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này của Trần Tiêu, mà là một thứ cậu cũng không ngờ tới. Theo Thiên Tuế kinh, có một dược liệu chuyên dùng để hóa dược, một thủ pháp dùng các loại dược liệu để tạo thành một dược vật có thể thay thế một hai loại dược liệu có trong đan phương.

Thủ pháp này từ xưa vốn là bí truyền của một số thiên đan sư hay luyện đan thế gia, nhưng dần dà cũng đã thất truyền vì mọi người đa phần coi nó là một tiểu đạo, là con đường không chính thống cộng với việc độ khó trong quá trình hóa dược quá cao cũng là một nguyên nhân chủ yếu.

Trần Tiêu cũng không định sẽ trở thành một hóa dược sư theo như Thiên Tuế kinh nhưng lần này cậu cũng phải động lòng. Số là trong một lần di chuyển với đội ngũ, Trần Tiêu đã thấy rất nhiều cánh đồng to lớn nơi đây đều là cùng một loại thực vật tên là Vô Ưu thảo.

Theo Thiên Tuế kinh ghi chép, vô ưu thảo là một trong hai loại dược thảo thích hợp nhất cho việc hóa dược, cái còn lại có tên Hắc Tâm hạt. Vô Ưu thảo là một loại thực vật vô tính, rất tính hợp để trở thành chủ dược để có thể hóa dược thành bất cứ dược vật nào.

Thông qua lời của mọi người trong đội, người ở đây gọi nó phế căn thảo. Vì đơn giản nó không có tác dụng gì nhiều, đối với dị thú cũng chỉ là một loại cây ăn cho no chứ không bồi bổ gì cả, đối với những luyện đan sư thì chỉ có một nhận định: loại thực vật này không có khả năng luyện đan nên mới có tên là phế căn thảo. Thế nên phế căn thảo này không ai động đến nên thả sức phát triển tạo thành những cánh đồng lớn, dĩ nhiên điều này trong mắt Trần Tiêu là một kho tàng khổng lồ của khổng lồ.

Nghĩ mà xem, nếu một đan phương lục cấp hay thất cấp cần có vô số dược liệu quý hiếm chỉ có thể luyện đan một hai lần với tỷ lệ thành công thấp thì nay có thể thay thế chúng bằn vô ưu thảo với đặc tính tương đương mà lại bỏ ra ít hơn hẳn thì giá trị của luyện đan sư cấp cao sẽ tăng chóng mặt.

Trần Tiêu trong những lần di chuyển cũng thu hoạch một phần vô ưu thảo nhưng số lượng không lớn để tránh hiềm nghi, khi những binh sĩ khác hỏi thì cậu chỉ trả lời là mình có theo đuổi dược đạo nên lấy về nghiên cứu.