Chương 26: Chỉ Cần Có Một Con Đường

Trần Tiêu nằm bất động trong hố đất sâu gần chục trượng đã được một canh giờ, khi không còn nghe tiếng sấm nữa mới ra lệnh cho Tế Linh ngoi lên quan sát. Biết được đám mây to vạn trượng kia đã tan mới dám trồi lên mặt đất.

Khung cảnh trên mặt đất vô cùng tàn tạ, thiên lôi đi qua tạo vô số hố đất lớn chừng vài trượng, cây cối xung quanh cháy đen cũng giống như sáu cái xác thạch giáp thú đằng kia.

Trần Tiêu phản ứng mau lẹ, trốn xuống chục trượng dưới đất, những tia sét kia không thể đánh xuống độ sâu đó mới thoát được một kiếp. Tế Linh sau khi lấy lại bình tĩnh thì phát hiện một số thứ.

“Có lẽ đám mây to vạn trượng kia không phải lôi kiếp của lão thiên trừng trị ta mà là do thần thông của tu giả.” – Tế Linh nhận xét.

Trần Tiêu gật đầu, cậu cũng cảm nhận được như vậy, thần thông này tuy mạnh mẽ nhưng lại không mang cảm giác như của lão thiên. Một cảm giác đứng trên tất cả của thiên đạo, coi vạn vật chúng sinh thật nhỏ bé như con sâu cái kiến.

Thay vào đó những tia lôi điện này mang đến cho người ta cảm giác ngạt thở về sức mạnh hủy thiên diệt địa của nó cho thấy tính cách của người thi triển bá đạo cùng với thực lực vô cùng mạnh mẽ.

“Ta thấy ít nhất cũng phải là Thần Khư cảnh cường giả.” – Tế Linh dùng sự hiểu biết của mình suy đoán.

“Thần Khư cảnh sao?”

“Trên Tu Thần cảnh chính là Thần Khư cảnh. Chủ nhân kiếp trước của ta cũng ở cảnh giới này.”

“Rất lợi hại sao?”

“Không chỉ lợi hại đâu. Nếu so khoảng cách của phàm nhân với Uẩn Thể tu giả là một ngọn núi thì khoảng cách của Thần Khư cảnh cường giả với những tu giả phía dưới giống như hàng trăm vạn ngọn núi.” – Tế Linh giải thích ngắn gọn

“Không nên nói về nó nữa. Chúng ta về thôi.” – Trần Tiêu gật đầu đã hiểu, cậu muốn trở về tránh hai người kia lo lắng.

Khi thấy Trần Tiêu an toàn trở về thì người vui mừng nhất là Uyển nhi. Cả ba người quây quần ăn uống vui vẻ, nhờ có Trần Tiêu mà hai người họ có thể sống sót nên sự xa lạ cũng đã hoàn toàn biến mất mà xem như gia đình.

Đêm muộn, đợi hai người kia ngủ thì ở trong phòng Trần Tiêu mới ngồi nghiên cứu về Tế Hỏa Đăng. Kiện linh bảo này vừa tới tay thì cậu đã gặp chuyện nên chưa có dịp nghiên cứu kĩ nó một phen, thế nên bây giờ là lúc thích hợp để hỏi rõ tên Tế Linh này cách sử dụng.

“Tế Hỏa Đăng không phải linh bảo hệ công kích.” – Tế Linh đáp.

“Linh bảo này có thuộc tính đa dụng cao. Những đồ án trên Tế Hỏa Đăng là những cống phẩm giúp chiếc đèn phát huy công năng của nó.”

“Cụ thể công dụng của nó là gì?” – Trần Tiêu hỏi.

“Ngươi đã biết hư hỏa của Tế Hỏa Đăng rồi chứ. Khi ngươi nộp cống phẩm của tộc nào thì nó sẽ hiện thành đồ án của tộc đó và hư hỏa sẽ thôn phệ cống phẩm. Khi thôn phệ đến trình độ nhất định thì hư hỏa này có thể giúp ngươi biến đổi thành hình dạng của cống phẩm đó.”

“Là một linh bảo loại ngụy trang sao.”

“Điểm mạnh mẽ nhất của Tế Hỏa Đăng chính là có thể ngụy tạo khí tức cũng như biến thành hình dạng khác mà khó bị phát hiện, thế nên có thể thoải mái tạo thành những thân phận khác nhau để dễ dàng hành sự. Đây cũng là một lí do mà chủ nhân đời trước của ta đi tranh đoạt bảo vật cũng như cơ duyên mà không ngại đắc tội với những người khác.” – Tế Linh kể về tác dụng của Tế Hỏa Đăng.

“Thế nếu hoàn thành sáu đồ án thì sẽ có lợi gì?”

“Cái hay là ở đây. Mỗi khi hoàn thành một đồ án, ngươi có thể dựng dục ra một loại tôi hỏa để tôi luyện thân thể và sẽ có được một thiên phú chủng tộc của chúng và có tối đa sáu lần để luyện hóa. Nhưng nhược điểm là nếu đẳng cấp của ngươi quá cao so với cống phẩm ngươi hiến tế thì tác dụng của tôi hỏa cũng không mang lại nhiều lợi ích quá lớn.”

“Ý ngươi là nếu ta dùng cống phẩm quá kém so với cảnh giới của ta thì tôi hỏa tạo ra cũng không có tác dụng gì.”

“Chính xác! Mà tôi hỏa ngươi dùng lúc mới nhận chủ lần trước chính là phần còn sót lại trong Tế Hỏa Đăng sau khi chủ nhân cũ của ta rút hết tất cả đồ án để luyện ra tôi hỏa tấn cấp đại năng. Mặc dù chỉ là phần thừa nhưng vẫn là có hiệu quả tốt đối với kẻ ở Uẩn Thể hậu kì như ngươi.” – Tế Linh nói.

“Đã hiểu. Còn giờ là lúc để kiểm tra xem Tế Hỏa Đăng với Thiên Tuế Kinh sẽ kết hợp lại sẽ đem lợi ích gì.” – Nói rồi mắt Trần Tiêu phát sáng.

Qua cả đêm thử nghiệm đủ mọi thứ, từ dùng hư hỏa để kết hợp hai linh bảo đến thử câu thông Thiên Tuế kinh với Tế Hỏa đăng để đạt được sự thay đổi như lúc Bách thảo kinh trở thành Thiên Tuế kinh hay không.

Đến tờ mờ sáng, cả hai cơ bản đã biết thêm một tác dụng có thể nói khá là nghịch thiên so với linh bảo bình thường. Nếu thắp Tế Hỏa Đăng chiếu sáng cho Thiên Tuế kinh thì sẽ thấy được một bộ pháp môn tu luyện của ma tộc. Trần Tiêu và Tế Linh cho rằng có thể là trùng hợp nhưng cũng có thể là do tế phẩm cho Tế Hỏa Đăng hiện giờ chỉ có duy nhất đồ án ma tộc nên Thiên Tuế kinh chỉ hiện mỗi pháp môn của tộc này.

Chỉ cần tế phẩm càng nhiều thì pháp môn càng mạnh, suy đoán của Tế Linh là như vậy. Trần Tiêu đồng dạng có suy nghĩ như thế. Nếu tôi hỏa ngoài tác dụng cải tạo thân thể còn có thể cải tiến pháp môn thì còn gì bằng. Tuy đây chỉ là suy đoán nhưng cũng khiến hai người Trần Tiêu mong chờ về nó.

Trần Tiêu cũng chợt nhớ mà hỏi phần ma tính hiến tế đã tạo ra đồ án cánh tay ma tộc. Câu trả lời từ Tế Linh là lúc đó cánh tay của cậu chứa nhiều ma tính đến độ sắp ngưng thành thực chất, chỉ cần Trần Tiêu giết thêm vài người nữa thì có thể ngưng tụ thành một loại ma đầu chuyên kí sinh vào những vật chủ và gặm nhấm họ. Nếu Trần Tiêu không phát hiện và diệt trừ nó thì sẽ có một ngày ma đầu đó sẽ có thực lực để đoạt xá kẻ mà nó kí sinh.

Nghe những lời đó thì Trần Tiêu đã biết nguyên nhân, không ngờ xác của những đồng môn lại chứa nhiều ma tính như vậy, chắc hẳn là do xác của họ nhiễm máu của những ma tộc ngày hôm đó.

Bỗng Trần Tiêu lóe lên một suy nghĩ, cậu mò túi trữ vật của mình lấy ra hàng chục lệnh bài thân phận của những đồng môn đã mất. Cậu suy đoán rằng nếu tay mình nhiễm lượng lớn ma tính khi tìm kiếm thi thể đồng đội thì những lệnh bài vốn có trên người những đồng môn này từ đầu đến cuối thì lượng ma tính chắc chắn là phải có.

“Những lệnh bài này bỏ vào có bị hủy không?” – Trần Tiêu thắc mắc.

“Tế Hỏa đăng chỉ lấy tế phẩm sẽ không tổn hại đến những thứ khác.” – Tế Linh trả lời.

Trần Tiêu vẫn còn hành trình dài phải đi, thế nên nhất định phải giữ những tấm lệnh bài này thay mặt những người đã mất mà báo thù cho họ. Cậu không muốn vì làm lớn mạnh bản thân mình mà lại đem hủy đi những thứ này, có lẽ nó cũng chỉ là những tấm lệnh bài nhưng dần dà những hành động như vậy sẽ khiến cậu mất đi bản tâm của mình.

Trần Tiêu thử bỏ những lệnh bài này vào trong tế đàn, hư hỏa từ chân đèn bùng lên thiêu đốt ma tính rồi để lại những tấm lệnh bài như cũ. Trần Tiêu cầm chúng lên xem xét.

“Những tấm lệnh bài này sau khi hấp thu ma tính đã không còn mang lại cho ta cảm giác nặng nề nữa.” – Trần Tiêu thầm nghĩ.

Khi thấy thử nghiệm thành công, Trần Tiêu lấy tất cả lệnh bài còn lại cho vào tế đàn. Sau khi trải qua hư hỏa hấp thu thì rốt cuộc trên mặt đèn đã xuất hiện điểm mới. Trước đó chỉ là cánh tay nhưng giờ đã có thêm một cái đầu ma tộc, Trần Tiêu nhìn đi nhìn lại trông có cảm giác cái đầu này giống tên Thiên Ma lúc đó nhưng cũng không thể nói là như nhau hoàn toàn.

Trần Tiêu lại tiếp tục sử dụng Tế Hỏa đăng chiếu vào Thiên Tuế kinh, những hàng chữ của nó bắt đầu thay đổi thành một pháp môn khác. Trần Tiêu và Tế Linh kiểm tra pháp môn này, nó thuộc dạng công pháp tu luyện thần hồn để phát triển nguyên thần vô cùng hiếm gặp.

“Giống như cánh tay ta chứa ma tính sẽ hình thành đồ án cánh tay, những lệnh bài theo đồng môn đã mất mang theo dục niệm của họ cùng với ma tính đã tạo nên một bộ công pháp chủ tu nguyên thần như vậy.” – Trần Tiêu nhìn về phía Tế Linh nói.

“Ma tộc không như ngươi nghĩ đâu.” – Tế Linh cắt ngang.

“Ý ngươi là?”

“Vốn dĩ nhân loại các ngươi yếu ớt nên chứng kiến những ma tộc hùng mạnh một tay có thể dời núi lấp biển mới cho rằng ma tộc có sở trường thân thể. Ngươi nên biết trước khi những ma đầu cấp thấp hình thành thân thể thì chúng có thứ gì trước tiên.” – Tế Linh dạy bảo Trần Tiêu.

“Đoạt xá sao? Nghĩa là cắn nuốt thần hồn? Không lẽ…” – Trần Tiêu hiểu ra.

“Đúng rồi đấy. Ma tộc thiên phú không phải thân thể, cũng không phải là dục niệm, ác niệm mà chính là thần hồn cường đại. Nếu chỉ xét riêng về thần hồn thì ma tộc có lẽ là một trong những tộc cường đại nhất thế gian. Một tên ma đầu mới sinh ra từ ma khí cũng có thể cắn nuốt được những tu giả cấp thấp một cách dễ dàng cho thấy thiên phú chủng tộc của chúng mạnh mẽ đến mức nào.”

“Không ngờ thứ ta biết bấy lâu nay thì ra là nhìn nhận sai lầm về cả một chủng tộc.”

“Điều này cũng không thể trách ngươi, ma tộc có thể cắn nuốt hoặc đoạt xá những tu giả có tu vi cao hơn từ một đến hai cảnh giới nên khi bọn chúng xuất ra thực lực chân chính thì thân thể thông thường đều nhỉnh hơn tu vi của chúng nên dễ sinh ra lầm tưởng những tên ma tộc này thân thể là đặc điểm nổi trội của chúng.” – Tế Linh phân tích.

“Hảo! Vậy chỉ cần ta hoàn thiện đồ án ma tộc này thì sẽ có một công pháp hoàn chỉnh để tu luyện nguyên thần. Thế này xem như ta đã có thiên phú của một chủng tộc rồi.”

“Đó là theo lý thuyết. Nhưng ngươi nên biết thiên phú là điều sẵn có của mỗi chủng tộc giống như hít thở vậy. Thế nên việc ngươi tu luyện những công pháp này cũng có độ khó nhất định vì sẽ không ai chỉ dạy ngươi được. Điều này cũng tương tự như việc ngươi hỏi ai cách hít thở vậy, họ sẽ cho rằng ngươi bị ngu.”

“Chỉ cần có một con đường là được, chẳng phải tu hành vốn dĩ là con đường khó khăn hay sao, vậy thì khó hơn một chút để đi xa hơn một chút cũng là đủ.” – Trần Tiêu nói ra suy nghĩ của bản thân.

Tế Linh nghe đến đó chỉ cười cười không nói. Tên thiên tài ngốc này làm hắn nhớ đến một người vừa là thầy, vừa là cha cũng vừa là tri kỉ theo hắn suốt Yêu Kỉ.

“Tế Linh lần này ta phải phong ấn ngươi ở đây. Đợi ta vượt qua đoạn khó khăn này ta sẽ đem ngươi cùng nhau tạo ra một giai thoại huy hoàng.” – Đoạn âm thanh của ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.