Chương 20: Đếm Thi Thể

Thiên Ma vung hắc thủ lên, đôi tay màu đen khổng lồ lại xuất hiện chưởng vào phía đám người Nghiêm Quân. Nghiêm trưởng lão ra sức chống đỡ, ông vận dụng thần thông của mình diễn hóa ra một Tiên Vương tiên phong đạo cốt, thân mặc thanh bào, tóc một trắng trông giống như phiên bản thanh thoát hơn của Nghiêm trưởng lão. Đằng sau Tiên Vương này là một hạc đầu đỏ đang giương đôi cánh lớn của mình xung quanh là mây trắng trôi bồng bềnh, khung cảnh đó làm cho người ta cảm thấy như đang trực tiếp thấy một vị tiên nhân ở một tiên cảnh.

Trần Tiêu nhìn thấy thần thông của ông thì há hốc mồm, đây là lần đầu cậu thấy ai đó thi triển thần thông có thể mạnh mẽ đến trình độ này. Vị Tiên Vương trông như đứng trên chín tầng trời nhìn xuống hồng trần, đôi tay khẽ phất, bàn tay màu đen kia bỗng chốc tan biến không còn lại bất cứ vết tích nào.

Sức mạnh của thần thông này không thể nào đùa được, vừa nãy Trần Tiêu còn thấy Nghiêm Quân thái thượng trưởng lão có chút cố sức để đỡ một chiêu hắc thủ kia thế mà giờ nó lại dễ dàng bị Tiên Vương hiển hóa từ thần thông kia hóa giải bởi một cái phất tay.

Hi vọng của mọi người lại nhen nhóm lên lần nữa, cả lâu thuyền đều hò hét vang dội. Sĩ khí của cả tông đột ngột tăng lên tiến hành chém giết lần nữa. Trần Tiêu cũng nhanh chóng chớp thời cơ những tên ma tộc đều bị thần thông của Nghiêm Quân trưởng lão hấp dẫn sự chú ý mà dẫn đội của mình giải vây cho những nhóm khác.

Sáu người từ Ngũ Hành Kiếm Trận ngày càng cứu được nhiều người từ vòng vây ma tộc và đội hình của cậu giờ đã lên đến gần ba chục người.

“Ai còn đủ đội hình thì đứng chiến đấu, những người còn lại thì củng cố phòng thủ của Ngũ Hành Kiếm Trận.” – Lâm Thoại chỉ đạo.

Lâm Thoại là người phụ trách hành Thổ trong Ngũ Hành Kiếm Trận mặc dù trước đó vẫn chưa nói chuyện lần nào nhưng sau khi trải qua chiến đấu sinh tử thì Trần Tiêu với Lâm Thoại dần hình thành nên mới tri giao khó có được tương tự với những người đầu tiên trong nhóm.

Tương tự như thế Hồ Nhân, Đào Tam Sinh, Lâm Thục và Thanh Liên phụ trách lần lượt các hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa cũng kêu gọi mọi người củng cố phòng ngự. Trần Tiêu không biết việc mình làm thay đổi tư duy thường có của mọi người về Trận hình.

Thông thường một đội nhóm sẽ chỉ sử dụng một trận hình duy nhất nhưng Trần Tiêu nhờ vào việc quen thuộc đối với ngũ hành đã có thể điều phối trận hình một cách tương đối hoàn chỉnh. Điều này khiến cho trận hình của cậu có thể dung nạp thêm các trận hình khác nhưng không làm ảnh hưởng nhiều đến điểm mạnh của từng trận.

Giống như đội hình Lôi Hình Kiếm Trận của Vương Lôi sư huynh, sau khi sáp nhập với nhóm của Trần Tiêu thì như hổ mọc thêm cánh. Kiếm trận lôi hình sức tấn công không thể xem thường nhưng lực phòng thủ yếu, dễ bị đánh từ hai bên hông nhưng với việc kết hợp trận hình Ngũ Hành của đội nhóm Trần Tiêu mà dễ dàng một đường xông lên không cần lo lắng đằng sau.

Không những thế, cậu còn áp dụng từng vòng ngũ hành như trong Thiên dược Dưỡng linh công của mình để đem vào Lôi Hình Kiếm Trận khiến trận hình này công có thủ có làm gia tăng sức mạnh của cả đội lên rất nhiều.

Tuy vậy, đây cũng mới chỉ hình thái đầu tiên của “hiệp đồng trận hình”. Đơn giản vẫn còn rất sơ sài, không có gốc chỉ có ngọn nên Trần Tiêu từ việc tấn công bây giờ chuyển hẳn sang điều hòa những trận hình này.

Lấy trung tâm là Trần Tiêu, Ngũ Hành Kiếm Trận sẽ là chủ trận, xung quanh là các trận hình vây quanh phụ trợ và ngoài cùng sẽ là trận hình chiến đấu. Cách xây dựng này để vừa có thể thuyên chuyển người bị thương hoặc sống sót trên chiến trường còn có thể từ trong Ngũ Hành chủ trận mà điều phối những người khác bổ sung vào các điểm thiếu hụt các trận nhánh.

Trận chiến diễn ra ở hai chiến trường trung tâm, một là Nghiêm trưởng lão đối đầu với Thiên Ma cầm cự kiếm kia, chiến trường còn lại là xung quanh lâu thuyền. Ở trên không lâu thuyền là các vị trưởng lão ra sức chống đỡ những ma tộc thực lực mạnh mẽ, còn xung quanh cũng như bên dưới đã có nhóm các đệ tử như Trần Tiêu chiến đấu.

Nhưng tình hình ngày càng tệ hơn, từ sau khi có sự xuất hiện của Thiên Ma, ma tộc quân đoàn ngày càng nhiều hơn, chúng ào ạt xuất hiện từ sau lưng hắn. Lâu thuyền màu gỗ đỏ giống như cá nằm trong lưới, chỉ đang giãy giụa chờ chết.

Đám người Trần Tiêu có cảm giác Thiên Ma đang chơi đùa với họ, mặc dù căm phẫn nhưng cũng chẳng biết làm cách nào mà chỉ chú ý đến việc chém giết cầu sinh trước mắt. Ma tộc quân đoàn lúc đầu hơi cẩu thả, đội hình lộn xộn nhưng trải qua một hồi chém giết thì bắt đầu có đội hình, tiến lùi có nhịp độ.

Chúng cử những tên nhanh nhẹn ra trước làm loạn nhịp độ tấn công của đám người Dược Linh tông, sau đó lại dùng những ma tộc hình thể khổng lồ, cứng rắn mà lao vào phá vỡ hàng phòng thủ của kiếm trận. Cuối cùng là những tên ma tộc có thực lực lao vào chém giết, sau khi cảm thấy đánh nhau đủ, chúng lùi lại rồi thay phiên một tốp khác lên.

Cứ lặp lại như thế, hơn vạn đệ tử của Dược Linh tông khi khởi hành nay đã giảm xuống không còn một phần mười!

Trần Tiêu nhìn lên trên không của mình, trận chiến giữa Nghiêm thái thượng trưởng lão và Thiên Ma đang ngày càng một chiều. Tiên Vương do thần thông của ông hiển hóa ngày càng suy yếu, cả con hạc đầu đỏ cũng vậy.

Đó là Thiên Ma chỉ sử dụng hắc thủ, còn chưa thực sự dùng cự kiếm của mình!

Đây là lần đầu tiên Trần Tiêu tham gia vào một hồi chém giết sinh tử, nhưng dường như điều này cũng không làm cậu trở nên lạ lẫm. Tâm trí cậu chấp nhận nó như một lẽ đương nhiên, giống như một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc cái xấu, cũng giống như một tên sát nhân đã tắm không biết bao nhiêu là máu.

Vì tâm cảnh như thế nên đội hình cậu mới có thể chống đỡ tới hiện tại và còn tập hợp thêm nhiều người sống sót. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ai cũng biết trừ khi có ai đó tiêu diệt Thiên Ma, chủ lực của ma tộc quân đoàn, thì mới có thể chấm dứt được cơn ác mộng này.

Mọi người đều cố gắng cầm cự, trong suy nghĩ phải chống cự đến khi có ai đó đến giúp, Nam Lâm bá chủ cũng được, đại năng khác cũng thế. Họ bấu víu vào niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy mà tiếp tục chiến đấu.

Bỗng một tiếng hét thất thanh làm tất cả những đệ tử Dược Linh tông giật mình.

“Chạy đi! Chạy cho đến khi các ngươi có thể sống!”

Tiếng hét chói tai, mọi người đều quay đầu về hướng tiếng hét. Tất cả đệ tử Dược Linh tông thấy Nghiêm trưởng lão hợp làm một với Linh của mình, hạc đầu đỏ biến hóa to hơn và thần thánh hơn trước, trên miệng ngậm một hạt ngọc đỏ chói rồi sau đó lao thẳng vào Thiên Ma.

Sự tình biến đổi quá nhanh, mọi người chỉ kịp quay đầu nghe tiếng hét của Nghiêm Quân thái thượng trưởng lão và chứng kiến ông đồng quy vu tận với Thiên Ma.

Thiên Ma cũng bị bất ngờ, hắn chỉ kịp giơ cự kiếm của mình ra trước đỡ một đòn. Trần Tiêu chỉ kịp thấy từng tia ánh sáng chói lòa kèm theo tiếng nổ từ sự va chạm của Thiên Ma và hạc đầu đỏ của Nghiêm trưởng lão truyền ra xung quanh. Chấn động quá mạnh khiến dám người Trần Tiêu và ma tộc bị văng ra xa khỏi tâm vụ nổ.

Đó là tất cả những gì cậu còn nhớ.

“A..Khục khục.” – Trần Tiêu ho ra máu, cố hết sức mở đôi mắt nặng trĩu của mình.

Trần Tiêu vội kiểm tra thương thế thì thấy không nghiêm trọng như tưởng tượng, mặc dù gãy vài cái xương nhưng vẫn còn đỡ hơn lần trước tuy vậy khi trở mình cũng cảm thấy rất đau.

Trần Tiêu cố sức lật ngửa mình. Đập vào mắt cậu là Lâm Thoại đang há mồm, đôi mắt trắng dã, đã tắt thở. Trần Tiêu giật mình kinh hãi, cậu vội gượng dậy nhìn xung quanh thì thấy Hồ Nhân, Đào Tam Sinh và Thanh Liên cũng chung số phận, không còn thở.

Trần Tiêu điều động nguyên khí còn sót lại trong thể nội, cố gắng cố định xương mình, đứng dậy, thất thểu. Nhìn xác ma tộc đen thành từng mảng xen lẫn với màu áo thanh diệp nhuốm đỏ của các đệ tử Dược Linh tông khiến tâm trạng cậu hỗn loạn.

Cậu dùng hết sức đẩy một núi xác đổ xuống, tất cả đều không còn đập. Kéo từng thân thể nặng nề ra khỏi một vùng thi thể, lạnh ngắt. Trần Tiêu đến gần một nơi đông người, lay từng người, chỉ có sự im lặng.

Cậu phát hiện Diễm Linh sư tỷ, lẫn trong đám xác người tanh tưởi, khuôn mặt phấn hồng…do máu, sinh khí cũng đã cạn. Trần Tiêu đau đớn.

Một trăm, hai trăm, ba trăm lẻ chín, một ngàn bảy trăm tám mươi sáu, năm ngàn sáu trăm lẻ ba,… Trần Tiêu đếm, vừa đi vừa đếm, nhặt từng lệnh bài lên bỏ vào túi trữ vật. Cậu đếm số đã lâu, không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn còn thi thể đồng môn còn đó để đếm.

Trời vẫn một màu tối, mây mù vẫn chưa tan đi, cũng không biết bây giờ là buổi nào, Trần Tiêu vẫn thất thểu. Cậu tìm xác đồng môn, lay lay, lấy lệnh bài bỏ vào túi trữ vật, lặp đi lặp lại đã hơn vạn lần.

Ngất đi, rồi lại tỉnh dậy đi tìm, rồi ngất đi, lại tỉnh dậy tìm người sống. Cậu đã trải qua địa ngục trần gian như vậy, khi mà điểm khác biệt duy nhất giữa họ và cậu, giữa một núi thây đằng kia và cậu, giữa cánh đồng thi thể và cậu, giữa những đồng môn và cậu, chính là cậu còn thở.

Trần Tiêu kiệt sức, nguyên khí không còn chống đỡ được nữa, cậu ngã lên một thi thể ma tộc to lớn, nằm sấp ra đó, đầu vẫn hướng về phía trước. Cậu muốn đi nhưng thân thể lại không thể làm theo được nữa. Đầu cậu không còn tỉnh táo, mơ màng, nhưng vẫn nhớ từng gương mặt trắng bệch của vạn đệ tử Dược Linh tông, đôi mắt cậu dần trĩu nặng, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Trong mơ hồ cậu thấy có bóng người đang tiến đến.

Cậu muốn kêu nhưng miệng khô khốc, cả người đều không còn sức lực nào, ngất đi.