Trên đài cao nhất của lâu thuyền, có một lão già mặc thanh bào đứng nhìn về nơi xa, đôi mắt ẩn chứa sự cảnh giác nồng đậm. Lâu thuyền màu gỗ đỏ đã đi được hơn bốn tháng, cũng đã gần đến Nam Lâm đại hội nhưng trước mắt vị thái thượng Nghiêm Quân lại có một biển mây mù không giống như khung cảnh tấp nập lâu thuyền tiến đến đại hội như tưởng tượng.
Hơn hai tháng nay trên tàu, Nghiêm Quân cũng đã cảm giác không ổn. Kể từ khi đi qua hơn nửa chặng đường nhưng tuyệt nhiên không có bất kì lâu thuyền nào khác ngoài họ thì sự cảnh giác của Nghiêm Quân ngày càng lớn. Khắp Nam vực của Nam Lâm tuy không nói là quá mạnh mẽ nhưng số lượng tông môn có thể tham gia Nam Lâm đại hội cũng phải trên mấy trăm, thế mà ông lại không thấy bất cứ thuyền nào đồng hành cùng trong chuyến đi này.
Hiện giờ đứng cùng với ông là những người chủ trì phái đoàn lần này. Họ là mười trưởng lão của ngũ phong tuy kiến thức sâu dày nhưng vẫn đang thảo luận về nguồn gốc của biển mây mù này.
“Các ngươi đã từng nghe qua Huyễn Ma Vụ chưa?” – Nghiêm Quân bỗng cắt ngang cuộc suy luận.
Khi những trưởng lão đang không đó là gì thì Nghiêm Quân tiếp tục:
“Huyễn Ma Vụ là một trong những bí thuật của Ma tộc. Nguồn gốc của nó là một tế đàn do một Thiên Ma hiến tế sinh linh để triệu hồi đại quân ma tộc tới. Huyễn Ma Vụ do tế đàn tạo ra để hấp thu sinh mệnh xung quanh cho đến khi đầy đủ hiến tế để triệu hồi. Huyễn Ma Vụ này tên như ý nghĩa, nó tấn công thần trí của ngươi hít phải rồi khiến người đó chiến đấu với ma tộc trong tưởng tượng đến khi kiệt sức và chết cung cấp sinh mệnh cho tế đàn.”
“Nghiêm sư thúc, Thiên Ma cũng đã ra tay trắng trợn đến mức này. Chẳng lẽ Nam Lâm đại hội xảy ra chuyện gì rồi?” – Một vị trưởng lão Hỏa Phong tên Ngô Trác hỏi.
“Nam Lâm đại hội chắc vẫn an toàn, Huyễn Ma Vụ này không đậm đặc như trong lần đại chiến ta từng trải qua. Chỉ là Nam vực…xong rồi.” – Nghiêm Quân nghiêm nghị nói.
“Ý ngài là sao thưa sư thúc?” – Cả đám trưởng lão giật mình nhao nhao.
“Huyễn Ma Vụ ở nơi đây, không gần không xa so với Nam Lâm đại hội chứng tỏ đây là cái lưới bắt những người đang đi đến trung tâm Nam Lâm. Dám làm chuyện này chứng tỏ hậu phương của chúng ta đã bị công phá sau khi chúng ta xuất phát rồi, kẻ thù muốn bắt những con cá lọt lưới để chúng ta không thể đưa tin đến những bề trên mà giải cứu Nam vực.”
“Không lẽ chưởng môn đã biết việc này nên cho tất cả đệ tử trong tông đi trừ Thú Phong để kéo thêm chút thời gian cho chúng ta. Thú Phong là nơi các đệ tử có thể điều khiển các hộ tông thú, là lực lượng chủ chốt để bảo vệ tông môn.” – Một trưởng lão Kiếm Phong nói, khuôn mặt thất thần.
“Hắn và những lão già kia không nói cho ta biết, để hương hỏa của tông môn đặt trên vai ta sao.” – Nghiêm Quân cay đắng.
Nghiêm Quân là một trong bốn thái thượng trưởng lão của Dược Linh tông, là cùng thế hệ với sư phụ của chưởng môn hiện tại, cũng chính là chưởng môn tiền nhiệm. Nghiêm Quân là một kiểu đệ tử trung thành với tông môn nhưng lại không có tư thái quyết liệt như vị huynh đệ chưởng môn tiền nhiệm của hắn nên lui về làm thái thượng trưởng lão. Nhưng chuyến đi lần này chỉ có một mình Nghiêm Quân chủ trì đồng nghĩa với việc Dược Linh tông từ giờ sẽ phải gầy dựng lại với vị tân nhiệm chưởng môn là ông.
“Đổ hết tất cả khó khăn cho ta rồi tìm chết như vậy. Khốn kiếp! Ta cũng có thể chiến được một trận, vậy mà mấy tên khốn đó lại không nói không rằng đá ta qua một bên.” – Nghiêm chưởng môn bỗng tức giận, uy áp lan khắp cả con thuyền bay khiến ai cũng giật mình sợ hãi.
“Nghiêm sư thúc hãy bình tĩnh lại! Bây giờ chúng ta nên tập trung để đối phó với Thiên Ma trong Huyễn Ma Vụ trước đã. Còn những việc khác sau này từ từ lại nói.” – Một vị trưởng lão cố sức lên tiếng.
Nghiêm trưởng lão nghe vậy cũng chỉ đành đè ép sự tức giận xuống mà thở dài. Hiện giờ ông là người chủ trì nơi đây cũng là hy vọng duy nhất có thể cứu sống những người trên lâu thuyền này nên cần phải có sự bình tĩnh của một người đứng đầu nên có.
Nghiêm Quân ổn định lại tâm tình của mình. Hiện giờ mọi sự ấp đến quá nhanh nên những đệ tử trên lâu thuyền vẫn còn chưa biết. Ông phân phó hai vị trưởng lão phụ trách truyền đạt thông tin cho mọi người trên lâu thuyền còn lại sẽ đảm nhận việc phòng thủ con tàu.
“Chúng ta sẽ xuyên qua Huyễn Ma Vụ. Dù sao đây chỉ là lưới đánh cá những kẻ chạy trốn, chúng ta nếu mạnh mẽ xuyên qua vẫn có cơ hội sống. Nhờ hai vị trưởng lão Trận Phong chống đỡ trận pháp bảo vệ con tàu này. Chuyến đi lần này e là lành ít dữ nhiều.” – Nghiêm trưởng lão nói giọng khàn khàn nhưng đầy nội lực.
Các trưởng lão sau khi được phân phó thì lập tức tiến hành. Hai trưởng lão Trận Phong gia cố thêm trận pháp bảo vệ con tàu cũng như thêm vào tầng tầng lớp lớp các phù chú bảo vệ những nơi hiểm yếu như chủ lâu, buồng đốt. Hỏa Phong trưởng lão thì đang ở buồng đốt lô hỏa của tàu, họ triệu hồi Linh của mình gia tốc con tàu để nhanh chóng vượt qua Huyễn Ma Vụ này.
Còn hai trưởng lão Kiếm Phong sau khi thông báo cho các đệ tử xong xuôi thì tập hợp cùng với Nghiêm Quân để chuẩn bị cho việc xuyên qua Huyễn Ma Vụ. Tuy cảnh giới của các trưởng lão không cao như Nghiêm Quân nhưng vẫn đủ sức để chống chọi với quân đoàn ma tộc từ tế đàn để cho ông rảnh tay đối đầu với Thiên Ma.
“Hi vọng chỉ có một Thiên Ma.” – Nghiêm Quân tự nhủ thầm rồi tiến về phía ma vụ.
Sau khi biết tin hậu phương bị tấn công, lâu thuyền sắp tiến vào Huyễn Ma Vụ, Trần Tiêu và đám đệ tử hơi hốt hoảng. Cũng may đã trải qua một lần sinh tử nên cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, thu gom những thứ cần thiết vào túi trữ vật và tìm đến Diễm Linh sư tỷ.
Hiện giờ việc cần kíp nhất là đoàn kết, lâu thuyền với số lượng lớn đệ tử cho dù cảnh giới không cao nhưng vẫn có thể làm gì đó. Trần Tiêu đến chỗ Diễm Linh thì cũng thấy những vị tinh anh đệ tử khác đang thảo luận về việc này.
Dựa theo những gì họ biết, việc các trưởng lão vẫn không nói gì thêm chứng tỏ tình hình vẫn có thể còn trong tầm kiểm soát của họ. Việc cần làm bây giờ là nếu xảy ra va chạm với ma tộc thì thái thượng trưởng lão và các trưởng lão sẽ khó có thể lo cho bọn họ được. Nên mọi người đang đề xuất cách để tự bảo vệ bản thân trước ma tộc, nhiều chủ ý được đưa ra nhưng được nhiều sự đồng tình nhất chính là kiếm trận.
Kiếm trận là chiến thuật cơ sở của Kiếm Phong, cho các đệ tử đứng theo vị trí để hình thành một trận pháp hình kiếm chủ công. Khác với mấy cách còn lại mà mọi người đang bàn luận là bảo vệ bị động, kiếm trận là lấy sự chủ động để bảo vệ mình.
Trần Tiêu cho rằng cách này rất hay, hỏi người đề ra thì biết đó chính là Vương Lôi sư huynh – đệ tử tinh anh của Kiếm Phong. Đây cũng chính là nhân tài trăm năm có một Dược Linh tông về kiếm đạo, được Kiếm Phong hết lòng bồi dưỡng thậm chí còn bỏ qua đệ tử tinh anh còn lại của Kiếm Phong để tập trung tài nguyên cho Vương Lôi.
Vương Lôi nhìn Trần Tiêu, đôi mắt sắc như kiếm, hắn đã nghe về Trần Tiêu cũng như những tin đồn của cậu. Vương Lôi là người ưa thích đánh nhau, hắn luôn muốn thử kiếm của mình để tiến bộ hơn nữa thế nên thường xuyên luận bàn với các đệ tử tinh anh các phong khác. Riêng Dược Phong do địa vị của nó cộng với các đệ tử tinh anh Dược Phong ít khi ở trong tông nên Vương Lôi cũng khó gặp được nói gì đến tỉ thí.
Gặp Trần Tiêu ở đây khiến ham muốn mài kiếm của hắn lại bùng lên lần nữa nhưng cũng đã nhanh chóng áp chế xuống mà quay đi. Còn về Trần Tiêu chỉ cảm thấy khó hiểu khi tên này tự dưng nhìn mình không mấy thiện cảm mặc dù chưa gặp qua lần nào, chắc Vương Lôi sư huynh cũng là một trong những người ái mộ Diễm Linh học tỷ đi.
Mọi người đang bàn luận thì nghe truyền âm của trưởng lão sắp tiến vào Huyễn Ma Vụ, lập tức sẵn sàng chiến đấu. Hiện giờ trên thuyền là những đệ tử hợp thành kiếm trận, có Bát Thiên Kiếm Trận, Thất Tinh Kiếm Trận, Đại Canh Kiếm Trận do các đệ tử của Kiếm Phong dẫn đầu, bên cạnh đó những vũ khí trên lâu thuyền cũng đã sẵn sàng triển khai.
Lâu thuyền từ từ tiến vào Huyễn Ma Vụ, bên trong mây mù tầm nhìn bị hạn chế chỉ còn một hai dặm, đáng chú ý nhất là dưới đất không còn bất kì sinh cơ gì trông giống như một hoang mạc chết chóc. Cây cối chỉ còn thân khô quắt lại, xương của các yêu thú cũng phơi đầy dưới đất, đất cũng đầy các vết rạn nứt lớn trải dài.
Thuyền đi được thêm bốn năm dặm thì mọi người nhìn thấy nhiều hình bóng. Những hình bóng này đen kịt, từ xa không rõ khuôn mặt nhưng hình thể quái dị, có bóng to lớn khổng lồ, lại có hình bóng như con nhện tám chân.
“Mọi người hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ chạm trán với đội quân ma tộc. Hãy nhớ đây không phải là tỉ thí thường ngày, đây là thời khắc sinh tử của chúng ta, của toàn tông ta.” – Giọng nói của Nghiêm Quân vang lên.
“Tất cả đệ tử đâu?” – Nghiêm Quân hét.
“Có đệ tử!” – Cả con thuyền đồng thanh trả lời.
“Giết!!!”
Nói rồi Nghiêm Quân bay thẳng từ trên không con tàu tiến vào trung tâm quân đoàn ma tộc. Ông thi triển thần thông đáng sợ, hết lớp ma tộc này đến lớp ma tộc khác bị đánh không có lực phản kích, thân xác và tứ chi không đầy đủ tung tóe khắp nơi. Chỉ mới bắt đầu, ông đã đánh tử thương rất nhiều ma tộc, chỉ thấy bóng dáng ông vung tay đến đâu, thần thông bộc phát đến đó hủy diệt một mảng lớn các sinh vật ma tộc đen kịt khiến chúng trở tay không kịp.
Vũ khí trên lâu thuyền cũng kích hoạt, những khẩu đại bác lớn sử dụng nguyên khí của các đệ tử Hỏa Phong liên tục bắn ra nhắm thẳng vào đống lớn ma tộc. Ma tộc sau khi bị tấn công bất ngờ thì cũng nhanh chóng phản kích, những ma tộc thực lực mạnh mẽ trực tiếp nhảy thẳng đến lâu thuyền còn những tên khác yếu hơn thì dùng biển ma tộc để hình dung tấn công về phía tên nhân loại mặc thanh bào cũng như chiến thuyền của hắn.
Đợi chờ những tên ma tộc mạnh mẽ có trưởng lão các phong vận dụng Linh của mình tiến hành công kích, bên dưới là từng đội hình kiếm trận chém giết biển ma tộc. Đại chiến đã bùng nổ.
Trần Tiêu ở trong đội hình Ngũ Hành Kiếm Trận tỏa sáng rực rỡ. Đội hình này lấy Trần Tiêu làm trung tâm do trình độ về ngũ hành của cậu là cao nhất trong nhóm cũng như nguyên khí dồi dào của mình. Ngũ Hành Kiếm Trận lấy năm người thuộc mỗi thuộc tính ngũ hành khác nhau tạo ra vòng bảo vệ xung quanh kiếm trận, người trong tâm trận sẽ nhận lực ngũ hành của họ mà thi triển pháp thuật tấn công. Điểm mạnh của Ngũ Hành Kiếm Trận là khả năng phòng thủ cao do Ngũ Hành tương sinh tương khắc sẽ bảo vệ sáu người trong trận, điểm yếu chí mạng đó là chỉ có một người có thể công kích, năm người còn lại gia cố phòng ngự nên Trần Tiêu là người phù hợp nhất ở đây có thể chủ trì trận này.
Cậu thi triển Ngũ Hành Pháp Chỉ liên tục bắn về phía ma tộc,do có lực ngũ hành từ những người khác nên uy lực từ chỉ của cậu mạnh hơn gấp bội. Mộc chỉ màu thanh khí bắn xuyên qua thân thể ma tộc khiến cây mọc trên người những ma tộc đó rút hết sức sống của nó, hỏa chỉ đốt những ma tộc khắp người cháy đen, thủy chỉ thì ăn mòn cực mạnh khiến cho chúng chỉ còn trơ xương, kim chỉ bắn vào tim vào kich mạch khiến chúng chết do linh khí cũng như máu không thể lưu thông, thổ chỉ bắn xung quanh hễ tên nào trúng thì bộ phận đó cứng lại rồi vỡ ra.
Trần Tiêu liên tục dùng Ngũ Hành Pháp Chỉ chém giết đến đỏ mắt, khiến một phương xung quanh đó tạo thành một vòng tròn xác ma tộc mà trung tâm của vòng tròn đó là đội nhóm Ngũ Hành Kiếm Trận của cậu. Những đội nhóm khác thì không may mắn như vậy, có đội nhóm do lần đầu trải qua chém giết mà lóng ngóng bị ma tộc nhân cơ hội lao vào phá trận xâu xé, tiếng la hét khiếp đảm truyền đến khắp nơi. Lại có đội vì không biết tiết kiệm sức lực mà kiệt sức làm mồi cho chúng.
Cảnh tượng chém giết khắp xung quanh lâu thuyền, các trưởng lão muốn bảo vệ mình còn khó huống hồ là những người đệ tử kia. Đó là đội quân ma tộc đã được giảm thiểu hơn một nửa do Nghiêm Quân trưởng lão đã thu hút phần lớn bọn chúng, nhưng số còn lại vẫn còn quá nhiều so với số lượng người trên lâu thuyền.
Bỗng dưng, một tiếng ù ù truyền đến từ phía xa, một cánh tay màu đen kịt to lớn lao đến người Nghiêm Quân đẩy lùi ông đến gần cạnh lâu thuyền. Trần Tiêu và những người khác đang há hốc mồm thì từ mây mù một bóng người bay đến.
Thân thể hắn màu đỏ đen, khuôn mặt dữ tợn, đầu có bốn sừng chếch về phía sau. Hắn cao hơn mười trượng, Nghiêm trưởng lão so với hắn chỉ như người tí hon. Đằng sau hắn có cánh, một tay cầm đại kiếm, một tay có màu đen bao bọc, xung quanh hắn ma khí cuồn cuộn, miệng nói những từ ngữ chém giết nhân loại nhưng bập bẹ.
“Thiên Ma…” – Nghiêm trưởng lão thều thào, miệng rỉ máu.
Những người trên lâu thuyền tuyệt vọng vô cùng. Mặc dù chém giết sinh tử cùng biển ma tộc nhưng họ vẫn chưa đến mức tuyệt vọng như vậy. Chính là do Nghiêm trưởng lão, hi vọng cuối cùng của họ để chống lại ma tộc đã bị đẩy lùi bởi một tên ma tộc có vẻ là trùm ở đây. Khiến những đệ tử đang phản kháng có người ngồi bệt xuống, gương mặt đờ đẫn mất hết ý chí chiến đấu. Chờ đợi họ không chỉ là cái chết, mà còn là sự hành hạ khốc liệt, chém giết cho đến khi kiệt sức, không còn sức lực để phản kháng để rồi nhìn bản thân mình bị đám ma tộc cắn xé phân thây.
Trần Tiêu nhìn bốn phía xung quanh, ai nấy đều giống như mất hết sức lực sau khi thấy tên ma tộc mạnh mẽ kia, gương mặt họ toát lên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng. Giờ đây bất kì ai trên thuyền cũng đều có chung một suy nghĩ.
Chúng ta…xong rồi!