Chương 14: Chạm Trán Bất Ngờ

Trần Tiêu đi Tàng Thư viện nghiên cứu về Dưỡng Hồn trận. Đây là trận pháp dưỡng hồn đơn giản có thể sử dụng bằng bất cứ tài liệu nào, mà Dưỡng Hồn trận Trần Tiêu đọc trong Tàng Thư viện đã được Dược Linh tông cải tiến chỉ sử dụng các loại dược thảo.

Trong Bách Thảo kinh cũng có ghi chép về việc những loại linh thảo có tác dụng cho thần hồn nhưng cũng khá hạn chế. Theo những gì Trần Tiêu suy đoán thì vị Thần Nông Khương thị này đi con đường gần với nguyên tố bản nguyên hơn nên việc nghiên cứu về thần hồn hạn chế cũng là điều tất nhiên.

Cũng do dạo gần đây, Trần Tiêu thấy vị sư phụ của mình đang bận rộn chuẩn bị gì đó nên cậu cũng không tiện thỉnh giáo nhờ ông giảng giải. Nên bây giờ chỉ còn cách nhờ vào kiến thức mình đã học và mò mẫm ra con đường tiếp theo.

Trần Tiêu đang trên đường trở về căn nhà gỗ của mình thì nghe thấy tiếng ồn phát ra từ một ngọn núi ít người qua lại. Cậu bèn chạy đến xem thì bỗng bắt gặp Vương Trúc sư huynh đang đứng ngoài một hang núi.

Vị sư huynh này từng là người chỉ dẫn đầu tiên cho cậu ở Dược Linh tông lại còn rất ra dáng một sư huynh tốt nên Trần Tiêu có hảo cảm rất lớn với hắn. Thế nên Trần Tiêu cũng tiến đến mà chào hỏi:

“Vương Trúc sư huynh!”

Vương Trúc đang nhìn chăm chú vào hang thì nghe Trần Tiêu gọi thì quay lại, nở nụ cười:

“Ồ! Là Trần sư đệ đó ư? Hay giờ ta nên gọi là Trần sư huynh đây.” – Vương Trúc nhìn toàn thân Trần Tiêu và thấy lệnh bài đã thăng cấp thành nội môn đệ tử.

“Tiểu đệ chỉ là may mắn được một vị trưởng lão nhìn trúng nên mới trở thành nội môn đệ tử mà thôi. Ta đi ngang qua đây thấy tiếng ồn phát ra từ đây nên chạy đến, không ngờ lại gặp Vương huynh ở đây.”

“Thì ra là vậy. Ngươi mới ở đây gần một năm mà đã đến gần đột phá thiên dưỡng kỳ rồi. Có người nhìn trúng ngươi cũng phải. Chả bù cho ta đã gần đến năm thứ chín rồi vẫn chưa bước qua lằn ranh đó.”

“May mắn, may mắn mà thôi. Mà Vương Trúc huynh đang làm gì vậy? Bên trong hang núi có thứ gì nguy hiểm sao?” – Trần Tiêu tò mò hỏi.

“Ta đang bắt một con Thảo Ma thử. Loại yêu thú này rất có ích cho việc nâng cao thực lực của ta. Ta ở đây nãy giờ mới chỉ bắt ra được một con mà thôi. Ngươi xem đi.” – Vương Trúc chỉ chỉ vào cái hang động được khoét sâu trong núi.

“Thảo Ma thử? Hình như lần đầu đệ nghe đến nó. Để ta xem nó là loại yêu thú gì.” – Trần Tiêu đến gần cửa hang nhìn cho thật kỹ.

Trần Tiêu vốn đã thành thục Ngũ Hành Pháp Chỉ như nước chảy mây trôi, cậu vận dụng nó tạo ra một ngọn lửa thắp sáng hang núi tiến vào trong. Ánh sáng vừa mới tiến vào trong hang thì bỗng dưng trên gương mặt Trần Tiêu hiện lên sự hoảng hốt.

Sâu trong hang có hơn năm sáu đệ tử nằm la liệt, thân thể khô quắt lại, đôi mắt trắng dã, trên y phục có lệnh bài ghi chữ ngoại môn đệ tử. Những người này dường như mới chết cách đây không lâu, máu dưới đất còn rất nóng.

Trần Tiêu biết sự tình không ổn nhanh chóng quay đầu lại nhưng đã quá muộn, Vương Trúc sư huynh đã đứng đằng sau cậu từ lúc nào. Đôi tay của hắn giữ chặt hai cánh tay của cậu, miệng lẩm bẩm những từ ngữ cậu không hiểu nhưng chắc chắn không phải ngôn ngữ nhân loại. Sau đó, cậu thấy mình dường như bị kéo hồn phách ra ngoài, cơn đau ập đến khiến cậu không chịu được rên rỉ vài tiếng.

“Quả là một thân thể tốt. Đoạt xá thân thể này ta sẽ có cơ hội lớn tiến sâu hơn vào cao tầng của Dược Linh tông, bù đắp cho khoảng thời gian trong thân xác rác rưởi này.” – Tiếng của Vương sư huynh trầm thấp, lộ vẻ ghê rợn không giống như bình thường.

Trần Tiêu đau đớn nhưng ngay lập tức kết thủ ấn, điều động linh khí trong thể nội thi triển Tạo Vân quyết. Mười ngón tay của cậu lại dùng Ngũ Hành Pháp Chỉ khiến những đám mây chứa ngũ hành thuộc tính bao phủ khu vực xung quanh hai người.

Trên ngực Vương Trúc bỗng nứt ra lộ một quả tim màu đen dày đặc ma khí. Lúc này Vương sư huynh há mồm, ma khí tràn ra ào ạt từ người hắn mà đích đến là miệng và ngực Trần Tiêu.

Trần Tiêu biết đây là giờ khắc sinh tử, dùng hết sức bình sinh thôi động linh khí trong thể nội mà rối loạn ngũ hành khiến những đám mây xung quang cả hai mất ổn định ngay lập tức.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn vang rền, tiếng động truyền hơn dặm, làm kinh động đến những đệ tử gần đó.

Trần Tiêu trong khu vực phát nổ nên bị thương rất nặng. Cậu bị văng ra gần cửa hang, khắp người cậu toàn là vết máu do bị bỏng từ mây lửa, quần áo và vài chỗ da trên cơ thể thì có vết ăn mòn do mưa độc, xương cốt cái đứt cái gãy từ chấn động vụ nổ trông vô cùng thê thảm.

Rối loạn ngũ hành là thứ cậu biết được từ những lần luyện tập Ngũ Hành Pháp Chỉ. Lúc tập nếu lỡ vận chuyển dòng linh khí sai sẽ gây rối loạn làm chấn thương kinh mạch trong người cậu và điều này áp dụng cho Tạo Vân quyết sẽ gây ra vụ nổ hoặc dùng cho Bồi Thảo pháp sẽ làm cây biến dạng mà chết. Nói là thế nhưng cậu chưa bao giờ dùng nó với lượng linh lực nhiều như vậy, trong lúc nguy cấp cậu chỉ còn nhớ một cách này để từ trong cửa tử mà cầu sinh.

Trần Tiêu cố sức nhìn về phía Vương Trúc, chỉ thấy khuôn mặt của Vương Trúc sư huynh bị biến dạng, đầu lộ ra xương trắng, máu nhoe nhoét cùng với các thớ cơ và thịt trên mặt đang rớt từng mảng trông vô cùng buồn nôn.

Thân thể của hắn thì chia năm xẻ bảy, văng tứ tung khắp hang sau vụ nổ. Duy chỉ có phần trước ngực vẫn lộ ra trái tim hoàn chỉnh màu đen kịt. Trái tim vẫn còn đập thình thịch làm Trần Tiêu sởn cả gai óc. Bỗng có tiếng nói phát ra từ trái tim đó.

“Nhân loại đáng chết! Dám đồng quy vu tận với ta. Cũng may ta đã dùng tất cả linh lực từ cơ thể tên này để bảo vệ hạch tâm không thì ý định của ngươi đã thành công.” – Tiếng nói từ trái tim phát ra tràn đầy đau đớn và phẫn nộ.

Nói rồi, trái tim màu đen tỏa ra ma khí đậm đặc, ma khí tràn ra dần tạo thành một bóng hình không rõ. Bóng hình đó phát ra tiếng cười lạnh lẽo rồi nhắm thẳng mũi và miệng cậu tiến hành đoạt xá. Trần Tiêu sức cùng lực kiệt không thể phản kháng, nằm im bất động bị ma khí chui vào. Cậu đau đớn nhưng không thể nói thành tiếng và sau đó trong mắt Trần Tiêu chỉ thấy bóng tối ập đến, cậu ngất đi.