Trong buổi chiều tà, khắp Dược Linh tông tắm màu ráng chiều nhẹ nhàng, từng mẫu dược điền như trải khắp cả dặm tỏa mùi thơm ngào ngạt tạo cho tông môn quan cảnh yên bình. Trong một căn nhà gỗ có hai bóng người, một già một trẻ, trẻ đang rót trà, còn già thì đang nói một điều gì đó.
“Tiêu nhi, vi sư có một cách giúp ngươi đột phá thiên dưỡng kỳ. Ta biết ngươi đạt thân thể hoàn mỹ ngũ hành nên rất khó phá cánh cửa cảnh giới nhưng cách này có thể trực tiếp bỏ qua vật cản đó.” – Viên sư phụ nói.
“Cách này sư phụ đã thử bao giờ chưa?” – Trần Tiêu hỏi.
“Ngươi dám nghi ngờ ta? Ta đã nghĩ ra cách này từ rất lâu, tiếc là chưa bao giờ có cơ hội sử dụng. Cho tới khi nhận ngươi làm đệ tử ta mới phá lệ. Ngươi nên biết ơn đi.”
“Vậy là vẫn chưa nên sư phụ lấy ta thử nghiệm như con Bội Sinh thú đằng kia?” – Trần Tiêu trầm ngâm nhìn Bội Sinh thú lực lưỡng đang nằm ngái ngủ trước hiên nhà mình.
“Khụ khụ… Thân thể của ngươi quá cứng cỏi đi. Nên tự đột phá cánh cửa thân thể thì rất khó khăn. Nhưng nếu đứng từ đằng sau cánh cửa mà mở thì có vẻ dễ dàng hơn nhiều.” – Viên Thanh Thuần ho vài tiếng rồi nói cách của mình.
“Thường thì người khác phải mở Hồn Hải mới Tụ Linh nhưng cách của ta là trong biển ý thức ngưng tụ Linh trong đầu. Từ đó Linh sẽ độc lập với thân thể, lúc mở cánh cửa cánh giới thì năng lượng tinh thuần lúc đột phá sẽ không lãng phí vào việc mở Hồn Hải mà tập trung vào Linh.”
“Ta từng đọc một cổ thư có chép việc tiền nhân từng phán đoán rằng sự sống đầu tiên bắt nguồn từ nước trước không phải đất liền. Vậy nếu Linh được sinh ra từ biển ý thức thì chắc chắn nó là đầu tiên vì chưa ai từng làm, ngươi là tu hành giả đầu tiên tu luyện Linh như vậy. Không tiền tuyệt hậu, nghe hấp dẫn chứ.”
“Vậy Linh đầu tiên đó của sư phụ vẫn là suy đoán của người phải không?” – Trần Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Suy đoán cũng là cách tạo ra một con đường mới. Mà sao ngươi cứ nghi ngờ sư phụ của ngươi mình thế nhỉ? Đây là pháp quyết ta đã nghiên cứu rất lâu, ngươi cứ xem rồi học theo xem có thể tạo Linh không. Nếu không được thì dùng đan dược.” – Viên sư phụ thẹn quá hóa giận ném ngọc giản không cho Trần Tiêu cơ hội từ chối.
Trần Tiêu nhìn sư phụ của mình bực bội đằng vân đi mất dạng mới để ý đến ngọc giản. Qua mấy ngày tiếp xúc với sư phụ thì Trần Tiêu cũng nhận ra vị Viên trưởng lão đáng kính khi xưa không có đáng kính như vẻ ngoài của ông cho lắm. Cậu có cảm giác sư phụ của mình hồi trẻ chắc cũng không phải là người yên phận gì, là dạng thành phần chọc ra những chuyện lớn.
“Chắc già rồi nên đổi tính.” – Trần Tiêu nghĩ về thời gian bình yên từ khi làm đệ tử Dược Linh tông.
Trong ngọc giản có pháp môn tên là Linh Thai Sinh Mệnh quyết. Trong đó có ghi phương pháp tạo ra Linh Thai từ trong biển ý thức, nuôi dưỡng linh thai rồi dùng nó phá vỡ cánh cửa thân thể để mở ra Hồn Hải gắn liền thân thể cùng với đạo trở thành đại đạo bảo bình đúng nghĩa.
Việc Tụ Linh trong biển ý thức cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với cách thông thường. Vì cách này phụ thuộc hoàn toàn vào điều kiện Thiên có trong mỗi tu hành giả. Bình thường tu hành giả nhờ Hồn Hải cô đọng mới có thể Tụ Linh mà Hồn Hải này vốn sinh ra sau khi đột phá Địa sinh kỳ làm nó có tạp chất từ thân thể.
Thân thể hoàn mỹ vô cấu thì không cần nói, nhưng gần như chẳng ai ở cảnh giới thấp thế này có thể đạt thể chất như vậy ngay được, trừ khi là trời sinh Vô Cấu thể. Thế nên đa phần các tu luyện giả sau này phải đợi đến Khởi Đạo cảnh mới có cơ hội trọng luyện lại thân thể.
Nhưng theo phương pháp dưỡng dục Linh Thai ghi chép trong ngọc giản thì Linh sinh ra sẽ không nhiễm tạp chất gì, là hoàn mỹ Linh. Linh tinh thuần sẽ hấp thu linh khí nhanh hơn những Linh nhiều tạp chất gấp bốn năm lần, nếu theo so sánh như vậy thì Linh hoàn mỹ chí ít cũng làm tăng tốc độ tu luyện không dưới mười lần.
Điều này làm Trần Tiêu giật mình. Pháp môn này thật không thể nào có thể được Viên sư phụ nghĩ ra được. Muốn thay đổi một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh đã trải qua vô số thời đại, tạo ra vô số chí cường giả, đại năng, bá chủ,.. đi rất xa trên con đường đại đạo là một điều cực kì khó khăn. Thay thế một trong những giai đoạn trong đó mà không làm sụp đổ nó đã là độ khó lên trời, mà những gì Trần Tiêu đang xem không chỉ đơn giản là thay thế mà còn là hoàn thiện hơn. Và không chỉ giúp cảnh giới này tốt hơn một phần mà là tốt hơn gấp mười lần!
Việc thay đổi cách tu luyện cảnh giới thấp thường chỉ xuất hiện vào thời kì đầu của một hệ thống tu luyện. Đơn giản vì tại những cảnh giới bước đầu này không gian phát triển là vô cùng ít ỏi, chỉ cần có thêm một chút không gian cũng tạo nên những thiên tài, thiên kiêu ngàn năm có một. Mà cái tăng trưởng một chút ấy, lúc cảnh giới thấp thì chỉ là thua một chiêu hay nửa chiêu nhưng càng về sau cảnh giới ngày càng cao thì cái một chiêu hay nửa chiêu ấy sẽ ngày càng kéo dài ra mà trở thành một lạch trời khó có thể vượt qua được.
Thế mới nói cái sự “nghiên cứu rất lâu” của sư phụ Trần Tiêu làm cậu cảm thấy sai sai. Giống như kiểu mà phàm nhân hay nói là ăn cắp còn la làng. Nhưng với tâm lý của đệ tử cậu không thể nào nói vậy trước mặt lão nhân gia ngài khiến cậu có cảm giác mình là đệ tử cũng là một đồng lõa.
“Làm một đệ tử tốt thật khó.” – Trần Tiêu cảm khái.
Trần Tiêu bỏ qua những ý nghĩ vô lễ đó mà tập trung tu luyện. Sư phụ cậu nói rất đúng, Trần Tiêu có thể tụ linh hay không ắt sẽ tạo nên một giai thoại nếu một ngày cậu đứng trên đỉnh cao vì cậu sẽ là người đầu tiên bước trên con đường này.
Cách để Tụ Linh trong biển ý thức rất đơn giản. Theo phương pháp ghi trong ngọc giản thì phải mất ý thức trước. Việc mất ý thức này không phải là ngất xỉu hay không quan tâm thế giới bên ngoài mà là mất đi ý thức điều khiển cơ thể. Vì cơ thể là huyết nhục đầy tạp chất, nên phải bỏ qua cơ thể, tập trung toàn bộ ý thức nuôi đại não, biến đại não trở thành nơi dựng dục Linh Thai.
Phương pháp này nguy hiểm rất lớn, vì nếu không thể tụ linh trong thời gian cho phép thì thân thể không có ý thức sẽ chết, muốn trở về cũng bị pháp tắc thiên địa từ chối mà trở thành loại hồn ma du đãng đợi ngày tiêu biến.
Đương nhiên Trần Tiêu không biết điều đó, nhưng cậu là người tính tình trầm ổn nên cũng chuẩn bị đủ thứ. Vì mình là người đầu tiên thực hiện phương pháp này cũng như chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự thay đổi của nó nên cậu muốn an toàn một chút. Chẳng ai muốn kỳ ngộ đến tay mà còn mất đi và quan trọng hơn cả là cậu cũng không tin tưởng lời nói của sư phụ mình cho lắm.
Trong khi đó, có vị trưởng lão nào đó đang ở một chỗ nào đó trong Dược Linh tông bỗng dưng thấy hơi khó chịu trong người, giống như bị ai đó đâm sau lưng vậy.