Chân gia chính là cự phú Hà bắc, trong Nghiệp thành có của cải cũng không đáng ngạc nhiên. Lần này Chân Dự có việc đến cửa hàng gia tộc tại đây điều tra kinh doanh.
Quách Gia cùng Từ Thứ theo Chân Dự đi vào thủ phủ Chân gia, sau khi nghỉ ngơi một chút liền lên bàn nhập tiệc tẩy trần. Chân Dự ngồi ở ghế gia chủ giơ cao chén rượu hướng hai người Quách, Từ thành khẩn nói: "Dự được hai vị ân công cứu mạng ngoài thành, xin được cạn hết chén rượu này."
Ba người ngửa cổ uống cạn rượu, sau đó liền thoải mái cười nói. Quách Gia cùng Từ Thứ thấy thái độ làm người của Chân Dự hào sảng chân thành, cả ba trong lúc nói chuyện có chút ăn ý với nhau vì vậy cũng buông lỏng chú ý, lời nói rộng rãi bàn luận không kiêng nể gì.
Quách Gia cùng Từ Thứ chính là hạng người có chí lớn lại thường xuyên cùng hai người Hi Chí Tài và Tuân Úc đàm luận chuyện thiên hạ, trong bụng tài hoa đã sớm hơn xa người thường.
Mà Chân Dự đang cùng hai người nói chuyện trong lòng kính nể không thôi, tài học cả hai vừa uyên bác lại vừa độc đáo. Bàn chuyện thiên hạ đều là một câu nói thẳng vấn đề, trong lời nói đều mang theo chí lớn khác xa người thường nên lập tức hướng hai người thỉnh giáo: "Phụng Hiếu cùng Nguyên Trực đều là người có đại tài. Hiện giờ mặc dù thiên hạ chưa loạn nhưng đã hiện ra tiền loạn thế rồi. Kính mong hai vị dạy ta làm sao bảo vệ được Chân gia trong tình trạng loạn lạc đây."
Quách Gia cùng Từ Thứ nhìn nhau cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là thế gia đệ tử, trong loạn thế đều muốn an ổn cho bản thân mình, đều là chuyện thường tình trong xã hội.
Từ Thứ sau khi suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu bàn về lo xa nghĩ rộng thì tại hạ không bằng Phụng Hiếu, hay nhất vẫn nên thỉnh Phụng Hiếu nói một đi thôi."
Vẻ mặt Chân Dự căng thẳng nhìn Quách Gia, trong mắt lộ ra ý chờ mong rõ ràng.
Quách Gia cũng không đáp lại, hỏi: "Chân gia ở bên ngoài Nghiệp thành gặp phải đạo chích, chúng là người phương nào?"
Chân Dự suy nghĩ một chút, liền mơ hồ nói: "Tại hạ xem quần áo, binh khí cùng võ nghệ của chúng chỉ sợ là đám lưu dân chạy nạn."
"Lưu dân chạy nạn vì sao lại vào rừng làm cướp?"
"Mạt lộ."
"Vì sao Chân gia không cho bọn họ một chén cơm cứu mạng đây?"
Chân Dự nghẹn họng nhìn trân trối, buột miệng nói ra: "Dân chúng chạy nạn trong thiên hạ quá nhiều, chỉ riêng Ký châu cũng sợ hơn mười vạn dân chạy nạn rồi. Chân gia cho dù bán hết gia tài cũng sợ khó có thể chống đỡ được."
Quách Gia bưng chén rượu tự rót cho mình một chén, cũng không thèm nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Chân Dự mà tự nói: "Người có chính nghĩa sẽ được ủng hộ, người tài giỏi muốn thống trị một phương chư hầu thì tất có lòng dân ủng hộ, người hào kiệt muốn xây dựng sự nghiệp thiên cổ nhất đế tất phải chinh phục lòng người trong thiên hạ. Chân gia là hào phú nổi danh Hà bắc, cho dù ngày sau có giàu sang bằng một quốc gia nhưng nếu giàu sang làm điều bất nhân thì trong loạn thế sẽ được bao nhiêu thành bảo tồn gia tộc đây? Hiện giờ dân đói khắp nơi Ký châu, người vào rừng làm sơn tặc nhiều không kể xiết. Nếu như Chân gia của huynh đệ chịu bỏ tiền ra mua lương thực tiếp tế dân đói thì dù ta có phải là hạng cuồng đồ săn tặc chắc chắn sẽ không ai quay dao lại ân công của mình.
Lại nói, nếu Chân gia chịu thi ân cứu đói dân nghèo thì việc này cũng đủ đề cao thanh danh gia tộc các ngươi trong lòng dân chúng. Cho dù loạn thế đi chăng nữa cũng không sợ bạo dân nổi loạn mưu tài hại mệnh, bởi vì người cũng không phải cỏ cây ai lại vô tình đâu. Nếu có kẻ dám quay đầu cướp bóc Chân gia thì lúc đó chắc chắn không chỉ chống đối lại nhà của ngươi mà còn bị bạn bè xa lánh, thiên hạ phỉ nhổ."
" Lời này của Phụng Hiếu chính là đại thiện, xưa người người muốn thành nghiệp lớn đều lấy dân chúng làm gốc. Lòng dân suy giảm chứng là phải chịu diệt vong! Ha ha ha!" Từ Thứ nốc cạn ba chén rượu, cười to hưng phần dị thường.
Mà Chân Dự ở bên lại giật mình, sau một lúc lây bỗng nhiên vỗ bàn, nâng chén đi tới trước mặt Quách Gia kích động nói: "Một lời của Phụng Hiếu làm tỉnh người trong mộng, Dự xin mời huynh đệ một chén này."
Quách Gia nâng chén cùng Chân Dự uống cạn, sau đó lạnh nhạt nói: "Nếu như đã nói đến bước này, ta sẽ nói thêm vài điều nữa."
"Xin mời, xin mời, Phụng Hiếu đừng biết mà không nói nha." Chân Dự vui vẻ ngồi trở lại vị trí gia chủ, đợi Quách Gia nói ra.
Từ Thứ cũng tò mò nhìn sang y, không biết hắn có cao kiến gì nữa đây.
Quách Gia bận tối mắt mà vẫn thong dong ăn vài ngụm thức ăn, uống một ngụm rượu rồi mới lên tiếng: "Vừa rồi ta nói chính là đạo lý bảo vệ bản thân trong thời buổi loạn lạc. Nhưng nếu như loạn thế xảy ra, hào kiệt tứ phương cướp đất xưng vương, lúc đó Chân gia sẽ chọn ai?"
Lại một lần nữa Chân Dự lộ ra vẻ kinh sợ, còn Từ Thứ từ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không bị những lời này của Quách Gia làm chấn kinh. Quách Gia nói gần nói xa ý tứ rất rõ ràng, nếu như quần hùng cát cứ khắp nói thì không phải Hán triều đại loạn mà là sắp sửa tiêu vong tới nơi luôn.
Chân Dự nghe thấy lời đại nghịch bất đạo như vậy, nội tâm khiếp sợ tột đỉnh nhưng mà hắn cũng theo lời nói của Quách Gia mà đáp lại, liền hỏi: "Phụng Hiếu thỉnh nói rõ."
Quách Gia thản nhiên cười nói: "Tần có Kỳ Lộc, quần hùng theo đuổi lợi ích, trước kia có Trần Thắng Ngô Quảng, sau có Cao Tổ cùng Bá Vương. Nếu như Chân gia ở trong tình cảnh gian nan Bá Vương và Cao Tổ chưa thắng bại, thử hỏi Chân gia sẽ theo phò trợ ai?"
Phò trợ ai? Đương nhiên là trợ Cao tổ Lưu Bang chứ trợ ai. Nhưng tình hình năm đó Hạng Vũ cơ hồ đã đạt thành sự nghiệp bá vương của mình, nếu như đặt mình vào trong hoàn cảnh đó thì chắc chắn không cho ra một đáp án chính xác nào cả. Đầu óc Chân Dự bắt đầu hỗn loạn rồi, nhưng mà hắn cũng muốn biết lời nói của Quách Gia có ý gì. Nếu như thật sự theo như lời của y, cho tới lúc quần hùng tranh bá thì chắc chắn Chân gia không thể nào duy trì thế trung lập được. Nếu một ngày không dựa vào tân chủ, chắc chắn Chân gia gặp phải tai ương ngập đầu. Mà Chân gia nếu như đi ủng hộ bá chủ một phương thì tốt nhất nên trợ giúp ao. Nếu như ủng hộ gặp được minh chủ có trí mưu cùi bắp thì chắc chắn thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát, mạng sống cả nhà đều kết thúc luôn.
Làm sao? Làm sao đây? Tâm thần Chân Dự loạn thành một mối không thể nào gỡ ra được, cuối cùng đành nhìn sang Quách Gia cầu xin giúp đỡ, hỏi: "Theo ý của Phụng Hiếu thì Chân gia ta nên làm thế nào mới sống yên ổn trong loạn thế đây?"
Quách Gia nghe xong cười ha ha nói: "Trong thời loạn lạc không thể nào có kế sách vẹn toàn được, từ anh hùng hào kiệt tranh giành thiên hạ cho tới dân chúng cơm ăn không đủ no kia, ai có thể vỗ ngực cam đoan cả đời này không lo lắng gì?"
Chân Dự giật mình tỉnh lại, thở dài một tiếng. Nếu như lời của Quách Gia đúng vậy thì tới lúc thiên hạ đại loạn, thiên mệnh còn khó dò chứ huống gì những người như bọn hắn, chỉ bị xem như con cờ trên bàn cờ chính trị mà thôi. Ngay tức thì Chân Dự thành khẩn chắp tay với Quách Gia, nói: "Phụng Hiếu, ta biết huynh đệ có đại tài. Nếu có cao kiến chỉ dẫn gì thì có thể nói rõ được không."
Quách Gia lắc đầu nói: "Tại hạ không có kế sách nào cả, chỉ có một thực tế muốn nói cùng huynh nghe. Nếu như thiên hạ bắt đầu đại loạn tức thì quần hùng nổi lên, lúc này thiên mệnh sẽ không đoán được. Chân gia có thể đứng ở vị trí trung lập tự bảo vệ mình. Nhưng sau khi quần hùng cát cứ thành chư hầu thì Chân gia chỉ liều mạng đánh cuộc mà thôi. Nếu thắng không những được vinh hoa phú quý, quyền thế đứng đầu một phương mà nếu như bại thì ... ha ha."
Chân Dự nghe xong hồi lâu không nói gì, vẻ mặt biến ảo vài trăm lần cuối cùng khom người hướng Quách Gia cúi đầu, cảm kích nói: ""Đa tạ Phụng Hiếu chỉ dẫn. Hôm nay nghe vua nói một buổi bản thân ta có được lợi ích không nhỏ. Nếu có thể cùng với hai vị kết làm bằng hữu thì chính là may mắn của ta. Ngày sau hy vọng Phụng Hiếu chỉ dạy ta nhiều hơn. Nào, hôm nay chúng ta không say không nghỉ."
Ba người thả sức uống rượu, cho tới tận khuya mới trở về phòng mình.
Quách Gia nằm trong chăn trong phòng ngủ dành cho khách, hắn trằn trọc mãi không ngủ được, tuy rằng uống khá nhiều rượu nhưng chỉ say ngà ngà không nặng. Hắn từ miệng Chân Dự biết được lần này tới Nghiệp thành cũng có muội muội của hắn đi theo. Trong lòng Quách Gia khó nhịn, rất muốn đi gặp vị tỷ tỷ của Lạc Thần có dung mạo ra sao. Dù sao năm chị em Lạc Thần đều được thế nên ca tụng là hạng người quốc sắc thiên hương. Hôm nay có duyên, nếu như không thấy được dung nhan thì chẳng phải là một chuyến đi không công sao?
Vì vậy hắn liền từ trên giường nhè nhẹ ngồi dậy, sờ sờ chung quanh tìm đường ra khỏi phòng sau đó lảo đảo tìm đường trong viện mà đi. Hắn không biết thiên kim tiểu thư Chân gia hiện đang nghỉ ngơi chỗ nào, bất quá dựa vào năng lực trinh thám ba xu của mình đã lường trước tất các các lối đi vào trong điình viện này.
'Hô'
]
Quách Gia thở dài một hơi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, nhanh chóng giấu mình sau một hòn giả sơn. Khi nhìn thấy đoàn hộ về tuần tra đã khuất bóng phía xa, mới từ từ ló mặt ra ngoài, hết nhìn đông lại ngó tây sau khi phát hiện cửa lớn của đình viện kia được người ta khóa trái lại. Nhưng không sao cả, trong lòng Quách Gia đã có đối sách. Hắn nhìn trái phải hai bên phát hiện không có ai liền lảo đảo đi tới bên vách tường, nhẩm tính leo tường mà vào.
Gió đêm khẽ thổi, cảm giác say rượu tràn đầy trong trí não. Quách Gia ghé đầu tựa vào tường, trong miệng lảm nhảm thầm nhủ:
"Khí ngã khứ giả
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên chu. "
(Bài thơ 'Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân' của Lý Bạch)
Dịch nghĩa:
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua không giữ được
Làm rối lòng ta
Ngày của ngày nay biết bao chuyện ưu phiền
Gió dài vạn dặm đưa cánh nhạn thu bay đi
Trước cảnh ấy chỉ có thể say trên lầu cao
Văn chương Bồng Lai có cái cốt cách Kiến An
Trung gian lại có ông Tiểu Tạ phong cách tuyệt vời
Mang đầy hứng khởi, ý tứ hùng tráng bay lên
Muốn lên đến trời xanh để nắm bắt vầng trăng sáng
Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm
Con người ta ở nơi trần thế nếu chưa thoả ý
Sớm mai xoã tóc luớt chiếc thuyền nhỏ rong chơi.
Dịch Thơ:
Sao người đã bỏ ta đi
Ngày qua tháng lại còn gì níu đâu
Lòng đau dạ rối tơ nhàu
Ngày thêm chất chứa mối sầu nặng mang
Én thu bay với gió ngàn
Lầu cao say khướt cảnh buồn mênh mang
Thơ Bồng cốt cách Kiến An
Thế gian Ông Tạ phong văn tuyệt vời
Ý hùng hứng khởi chơi vơi
Muốn bay bổng mãi lên trời bắt trăng
Rút đao chém nước chảy cuồng
Tiêu sầu cạn chén lại buồn thêm thôi
Trần gian chưa thỏa ý người
Sớm mai rũ tóc rong chơi với thuyền
(Hải Đà phỏng dịch)
Quách Gia mang theo chút hơi men chua cay của rượu liền liều mạng nhảy leo tường chui vào bên trong đình viên, nhưng khi hay tay vừa bám lên chuẩn bị lấy đà nhảy vào thì hắn liền ngây dại ra.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặng, cô gái trong bộ váy trắng tinh, duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, môi hồng má phấn, mái tóc đen nhánh rẻ bảy ba sang hai bên, tựa như tiên tử lạc bước nhân gian. Giờ khắc này cô gái cũng đang mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn về phía Quách Gia, trong mắt ẩn ẩn có ý hoảng sợ.
"Ha hả, ta ,,, ta không phải đạo tặc."
'Phù phù'
Quách Gia bị dọa sợ, nhất thời hai tay mất thăng bằng mà ngả ngửa vào bên trong đình viện, bộ dáng cực kỳ khó coi.
"Ngươi, ngươi chính là thiếu hiệp khi sáng cứu chúng ta?" Chân Khương thấy rõ khuôn mặt của Quách Gia liền buông lỏng cảnh giác xuống một chút. Nhưng mà cử chỉ nửa đêm trèo tường nhà người khác, thủy chung không phải hạng người quân tử.
"Đúng, đúng, đúng. Tại hạ Quách Gia đường đột giai nhân rồi. Ha hả, nàng ngàn lần vạn lần đừng đem chuyện này nói ra ngoài. Ta quả thật không có ác ý, chỉ là, chỉ là ... ha hả." Quách Gia vỗ vỗ bùn đất trên người, một bên vừa cười vừa giải thích. Ở trong mắt hắn xem chuyện này đúng là không có gì. Hắn cũng không động tay động chân với thiếu nữ kia nên vấn đề sẽ không nghiêm trọng nữa, nhiều lắm sẽ mang thêm chút tiếng xấu mà thôi.
"Chỉ là cái gì? Tuy rằng hôm nay ngươi có ân với nhà chúng ta nhưng hiện tại làm việc lén lén lút lút, thật sự rất đáng nghi. Ngươi nếu không nói ra một lý do thuyết phục thì đừng trách ta gọi ca ca bắt ngươi lên gặp quan." Chân Khương xoay người, bộ dáng không để ý tới tình cảm vậy. Quách Gia nhìn không thấy trên mặt của nàng mang theo ý cười, khóe môi đỏ thẫm khẽ nhếch lên.
Lúc này, Quách Gia đau đầu không thôi, nhanh chóng giải thích: "Ta thật tình không phải đến Trộm ngọc thâu hương gì cả? Nàng muốn nghe lời thật lòng sao?"
Trộm ngọc thâu hương? Người này sao nói chuyện thô lỗ như vậy, thật quá ghê tởm!
Sắc mặt Chân Khương tức giận tới mức đỏ bừng, trừng mắt với Quách Gia, nói: "Hừ, ngươi nếu không nói lời thật lòng thì chờ lên quan phủ ăn thiết bản đi."
Sau một phen do dự, Quách Gia liền cúi đầu, ăn ngay nói thật nói ra nguyên do: "Ta nghe huynh trưởng của nàng có nói trong nhà có một người em gái theo hắn đi tới Nghiệp thành. Lại nghe thấy nữ tử Chân gia đều là những mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn vì vậy mới trộm đột nhập vào đây, hy vọng có thể nhìn thấy dung nhan thỏa mãn tâm nguyên của bản thân. Nàng có tin lời này không?"
Quách Gia thật sự không nắm chắc chút nào, nếu như đối phương cho rằng hắn là tên đạo tặc hái hoa thì ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không tin nữa là. Biết người ta có tướng mạo sinh đẹp, nảy sinh lòng hiếu kỳ chỉ là chuyện thường.
Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Chân Khương đỏ rực mang theo vẻ xấu hổ. Nàng cố ý né tránh ánh nhìn của Quách Gia, thấp giọng hỏi: "Vậy bây giờ ngươi gặp được, hẳn là thất vọng lắm?"
Thất vọng? Lúc này tới phiên họ Quách ngẩn ngơ, lập tức hiểu ra. Tiểu nha đầu này bởi vì mình khen nàng xinh đẹp mà thẹn thùng rồi, nên mới nói khiêm tốn là thất vọng.
"Gia đã xong tâm nguyên, xin được phép cáo từ."
Quách Gia xoay người muốn quay về, lại không nghĩ tới phía sau có người gọi hắn.
"Này, chờ một chút, vừa rồi ngươi ở trên tường ngâm mấy câu thơ ta nghe không được rõ ràng. Bây giờ có thể ngâm lại một lần được không?"
Hử?!