Trên đường đi tới Nghiệp thành, hai người Quách Gia cùng Từ Thứ thúc ngựa đồng hành với nhau. Việc trong nhà đều giao lại cho Hi Chí Tài cùng Tả Từ, chuyện này Quách gia mười phần yên tâm. Hi Chí Tài tài hoa xuất chúng làm việc cẩn thận cùng với Tả Từ có võ nghệ cao siêu thế gian hiếm có, một văn một võ trấn thủ trong nhà Quách Gia so với người khác đều an tâm rất nhiều.
Mắt thấy Nghiệp thành đã gần tới trước mặt, Quách Gia giữ lại dây cương nhíu mày xem xét bốn phía chung quanh. Từ Thứ cũng phát hiện ra tình huống phía trước, một đám sơn tặc đang vây công ba chiếc xe ngựa xa hoa đẹp đẽ, ven đường có không ít thi thể nằm xuống, máu tươi nhuốm đỏ đất.
" Nguyên Trực, ta sớm nghe thấy huynh là hiệp khách giang hồ. Hôm nay trùng hợp gặp phải đám phỉ tặc hoành hành bá đạo tại sao không hiển lộ thần uy nhỉ?" Quách Gia cười nói, sau đó rút bảo kiếm bên hông hiển nhiên muốn thúc ngựa xông lên đại náo một hồi.
Từ Thứ cười dài hai tiếng, chắp tay sáng khoái mà nói: "Phụng Hiếu, thứ cho ta nói thẳng, tuy rằng văn tài ta không bằng ngươi nhưng về mặt võ công tat chắc chắn thắng ngươi một bậc! Chỉ là một đám chuột nhắc mà thôi, chỉ cần một vài phút là ta có thể giết sạch bọn chúng!"
Dứt lời, Từ Thứ rút kiếm thúc ngựa, xung phong vào trong đám sơn tặc mà đi, Quách Gia thấy thế cũng vội theo sau.
Đám sơn tặc kia ước chừng khoảng năm mươi người, thân mặc bố y, binh khí trong tay đã cùi bắp tới mức không thể cùi bắp hơn nữa. Bọn chúng vây công xe ngựa chỉ dựa vào lợi thế đông người mà thôi. Dù vậy cũng đánh không thắng được đám hộ vệ chưa tới mười người, đủ chứng tỏ đám sơn tặc này cấp độ cùi bắp chính hiệu.
Từ Thứ cùng Quách Gia cưỡi ngựa nhập vào quần tặc, xuất kiếm trảm địch chém giết tung trời, tựa như hai thiên thần hạ phàm vậy.
'Phanh, phanh'
Máu tươi bắn vọt khắp trời, đầu người tung bay không ngừng rơi xuống.
Quách Gia giơ cao bảo kiếm, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đại quân Nghiệp thành sắp đuổi tới, bọn mày không thúc thủ chịu trói thì đợi đến khi nào!"
Đám sơn tặc bị hai người Quách, Từ giết cho tối tăm mặt mũi, uy thế kinh thiên làm lòng người bàng hoàng sợ hãi. Ngay khi vừa nghe quan quân Nghiệp thành sắp đuổi tới đây liền sợ tới mức té đái trong quần, xoay người bỏ chạy tứ tán.
Quách Gia cùng Từ Thứ xoay người xuống ngựa, nhìn nhìn tình cảnh xung quanh phát hiện những người chết đa phần đều mặc trang phục hộ vệ, đoán chừng là tôi tớ của chủ nhân ba chiếc xe ngựa trang trí xa hoa đẹp đẽ này.
" Phụng Hiếu nhanh trí, Thứ thẹn không bằng?" Sắc mặt Từ Thứ hổ thẹn, thuở nhỏ du hiệp khắp nơi nên hắn chỉ biết dùng kiếm chém chém giết giết, không nghĩ tới Quách Gia chỉ nói một câu dọa sợ đám sơn tặc chạy trối chết. Bản lĩnh như thế còn hơn xa võ lực gấp trăm lần.
Quách Gia cười mà không nói, đã thấy công tử được đám người hộ vệ xung quanh bước xuống xe. Công tử nọ trên người mặc cẩm bào hoa lá cành lòe loẹt, gương mặt mập mạp mặc dù vẫn còn vẻ sợ hãi vì bị thương nhẹ ngoài da nhưng y vấn hướng hai người Quách, Từ trịnh trọng thi lễ một cái, cảm kích nói: "Đa tạ hai vị huynh đài thi ân cứu mạng. Tại hạ Chân Dự thỉnh giáo tôn tính đại danh của hai vị?"
" Dĩnh Xuyên Quách Gia."
" Từ Thứ."
Quách Gia cùng Từ Thứ chắp tay đáp lễ, sau đó Quách Gia hình như nhớ tới một chuyện liền hỏi: "Chân Dự? Huynh đài chính là người của Chân gia núi Trung Sơn Vô Cực?"
Chân Dự cũng không nghĩ ngợi nhiều, phải biết Chân gia ở Hà Bắc là gia tộc có thanh danh không kém, vì vậy liền khiêm tốn đáp: "Đúng thế."
Mà Quách Gia biết tới Chân gia đơn giản có hai nguyên nhân. Một là Chân gia có một hoàng hậu gọi là Lạc Thần Chân Mật. Hai là Chân gia chính là cự phú vùng Hà bắc.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ có lẽ vị Lạc Thần Chân Mật kia đoán chừng còn ở trong bụng mẹ đi, đối với loạn thế sắp xảy ra tất nhiên Chân gia cần phải đi nhờ vả vào một phương thế lực, chứ không Chân Mật sẽ không gả vào nhà họ Viên, trở thành con dâu của Viên Thiệu đâu. Vì vậy hiện tại Quách Gia không có tâm tư tán gẫu với vị Chân Dự công tử này ở đây.
Lúc này Quách Gia liền nói: "Nghiệp thành gần ngay trước mắt, huynh đài có thể nhanh chóng vào thành tị nạn, hơn nữa hộ vệ bên cạnh thương vong không phải nhỏ nên cũng cần thu xếp ổn thỏa. Chúng ta hai người xin từ biệt tại đây, tương lai còn dài nước biếc chảy xuối, nếu như có duyên nhất định sẽ tới nhà viếng thăm."
Từ Thứ cũng biết mục đích chuyến đi lần này là tìm Trương Giác, cho nên y lý giải được hành vi của Quách Gia vì vậy hướng Chân Dự ôm quyền chào hỏi, sau đó phi thân lên ngựa cùng Quách Gia song song chạy tới Nghiệp thành.
]
Nhưng Chân Dự lại nhanh chân đứng trước đầu ngựa của cả hai, vẻ mặt thành khẩn nói: "Hai vị huynh đài có ân cứu mạng, nếu như rời đi như thế thì Chân Dự ta chẳng khác nào phường tiểu nhân lấy oán báo ơn chứ. Nếu hai vị không chê, đợi ta chỉnh đốn việc nhà xong xuôi liền cùng nhau vào thành, làm lễ tẩy trần để tạ ơn hai vị."
Quách Gia cũng không cảm kích, lắc đầu nói: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều hiển nhiên, bọn ta không phải hạng người thi ân cầu báo. Hôm nay có duyên nên ra tay giúp huynh đài đây, huynh không cần để nặng trong lòng, bọn ta còn có chuyện quan trọng nên không tiện ở lâu. Vậy xin từ biệt tại đây, sau này hẹn gặp lại."
Chân Dự bất đắc dĩ đành phải đứng sang bên cạnh nhường đường, nhìn bóng lưng hai người Quách, Từ rời đi, bóp cổ tay thở dài không thôi.
Vừa rồi hai người Quách Gia cùng Từ Thứ thúc ngựa đánh tới mà nói, bản thân cả hai đều có võ nghệ cao siêu. Hơn nữa tài trí của Quách Gia một lời liền đánh lui đám sơn tặc, chứng tỏ người này hữu dũng hữu mưu. Một thiếu niên anh hùng như thế lại đánh mất cơ hội kết giao đúng là đáng tiếc.
" Ca ca, hai hiệp sĩ lúc nãy không phải nói đại quân Nghiệp thành sẽ nhanh chóng tới sao? Làm sao bây giờ còn không có bóng dáng nào vậy?" Một cô gái thanh xuân phơi phới từ trong xe ngựa bước ra, dung mạo đoan trang thanh tú, trên người mặc bộ váy ngũ sắc, đúng là kinh diễm tuyệt thế.
Chân Dự lắc đầu cười khổ đi đến bên người Chân Khương, giải thích: "Đại muội, ngươi có thấy hai vị thiếu hiệp từ hướng nào tới không?"
"Phía nam thì phải?" Chân Khương buột miệng nói ra, lập tức sửng sốt, gương mặt tái nhợt hiện ra nét sầu lo, nói tiếp: "Nghiệp thành ở phía bắc, chẳng lẽ, chẳng lẽ..."
"Đúng thế, bọn họ đi tới Nghiệp thành thì làm sao biết được có đại quân ra khỏi thành tiêu diệt sơn tặc chứ. Người tên Quách Gia chỉ dọa nạt đám đạo chích mà thôi." Chân Dự nhìn hai vị thiếu niên anh hùng tuấn dật đã bỏ đi, trong lòng càng thêm nuối tiếc.
"Y thật thông minh." Thiếu nữ xinh đẹp Chân Khương liền lộ ra vẻ mặt thán phục, nhưng vừa nhìn thấy mấy xác chết bên người liền biến sắc, lui lại vào trong xe.
* * * Khi gần tới Nghiệp thành, hai người Quách Gia cùng Từ Thứ xuống ngựa đi bộ, đi ngang qua liền thấy ngoài thành tốp năm tốp ba lưu dân tụm lại với nhau, ngửa tay cầu xin người qua đường thương xót ban bố chút tiền. Người thì quần áo rách nát, người thì thân hình gầy cọm chỉ còn da với xương, cơm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm lòng người bi phẫn.
" Phụng Hiếu, ta thấy vị công tử Chân gia kia muốn kết giao với ngươi, vì sao ngươi lại vội vàng bỏ đi như thế? Chúng ta tuy rằng tới đây xem cách làm việc của Trương Giác như thế nào những cũng không cần thiết phải gấp rút như vậy đâu." Từ Thứ hỏi nghi vấn trong lòng y. Trong suy nghĩ của hắn, trừ khi những người có thanh danh xấu xa thì không ai lại nỡ lòng cự tuyệt tấm lòng thành muốn kết giao bạn hữu cả. Huống chi người nọ là là người Chân gia, phong phạm lễ độ so với đám con cháu nhà giàu khác hơn xa rất nhiều.
Quách Gia lấy trên người vài đồng tiền đưa cho thủ vệ thành môn, cùng Từ Thứ đi vào trong thành, vừa đi vừa giải thích: "Ta chỉ sợ vị bằng hữu Chân gia kia đưa ra ý chiêu mộ, lúc đó sẽ khó mà mở miệng cự tuyệt nên thà rằng rời xa trước thì hơn."
Hai người dẫn ngựa đi ở ngã tư đường, tìm một gian khách điếm để ngủ qua đêm bỗng nhiên tháy bên đường có một cô gái bán mình chôn cha.
Cô gái thân mặc áo tang trắng, ngồi ven đường đốt giấy tiền vàng bạc, trước mặt nàng là một thi thể được bọc kín bằng tấm chiếu rách. Cô gái tuy rằng thân thể suy nhược nhưng gương mặt cũng có vài phần nhan sắc lắm. Lúc này ở xung quanh đã có không ít người hiếu kỳ, vừa xem vừa tán dọc sôi nổi.
Trong đám người nọ, có một công tử quần áo đẹp đẽ đi tới ngồi xuống trước mặt cô gái, ánh mặt đánh giá từ trên xuống dưới vào lần liền lộ ra nét lưu luyến, lập tức mở miệng nói: "Nàng theo ta về phủ, từ nay về sau chính là thị nữ của Vương gia ta."
Ngay sau đó, hai gã nô bộc phía sau công tử nọ liên bước qua thi thể, muốn bắt nàng đem đi vậy.
Nhưng mà cô gái lại nhanh chóng rụt thân mình lại, thảm thiết nói: "Đa tạ ý tốt của công tử, thỉnh công tử cho nô tì trăm tiền để mai táng gia phụ. Đợi sau khi an táng xong ta sẽ tận tâm hầu hạ công tử."
" Hừ, đúng là đồ không biết điều.Chỉ cần ngươi theo ta về nhà thì hậu sự của cha ngươi sẽ có người lo liệu, đừng có mà được voi đòi tiên." Sắc mặt vị Vương công tử nọ không kiên nhẫn, phất tay ra hiệu bảo hai nô bộc bắt thiếu nữ đem về nhà.
Dân chúng xung quanh thấy thế đều lùi ra phía sau vài bước tránh đường, vẻ mặt mang nhiều sắc thái khác nhau có tiếc nhận, có tức giận, có đau xót, đủ loại đều có.
Vương gia này chính là đại gia tộc trong Nghiệp thành, ngày thường quen thói hoành hành ngang ngược, dân chúng dù rất tức giận nhưng không ai dám nói một câu, sợ mang họa sát thân.
Từ Thứ thấy vị Vương công tử nó quá quắt nên tức giận nảy sinh,bước nhanh tới trước mặt người này.
Quách Gia cùng Từ Thứ từ đầu tới cuối đều đứng xem tất cả, nên rõ ràng tên Vương công tử diện mạo tuấn tú nhừng dã tâm lang sói. Nếu như thật sự chu toàn hậu sự cho người đã khuất thì cô gái kia có làm nô tỳ cho nhà họ Vương cũng là chuyện trời đất chứng giám. Đằng này họ Vương muốn ăn quýt không trả tiền, cưỡng bức con gái về nhà con cái xác nọ khỏi nói cũng biết, mười phần ném đại xuống sông rồi bỏ đi. Từ Thứ là người hành hiệp trượng nghĩa, thích bênh vực kẻ yếu. Quách Gia cũng ghét mấy tên ỷ giàu hiếp nghèo, nên cả hai đều muốn chỏ mũi vào chuyện này.
Chủ nhân bị hai tên lạ mặt kèm giữ hai bên, tự nhiên hai gã nô bộc không dám vọng động lui trở về ba bước, hốt hoảng nhìn hai người Quách, Từ. Vị Vương công tử kia lại giả bộ vẻ mặt điềm tĩnh, liếc mắt nhìn Từ Thứ giọng nói run run nói: "Mày là... là người phương nào? Không biết ta chính là Vương gia tam công tử ở Nghiệp thành đấy ư? Nếu như mày dám làm tổn thương một sợi tóc của ta, mày sẽ chết không có chỗ chôn đâu."
Từ Thứ vẻ mặt nghiêm khắc, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Quách Gia cung kính nói: "Thiếu gia, người này xử lý thế nào?"
Trong bụng Quách Gia cười thầm nhưng sắc mặt hờ hững như thường, ngầm hiểu nói: "Hôm nay giữ lại chút mặt mũi Vương gia Nghiệp thành vậy, thả hắn."
Từ Thứ tuân lệnh, thu kiếm vào trong vỏ lui về phía sau Quách Gia, sắc mặt thủy chung lãnh đạm như băng. Lần này thì tới phiên vị Vương gia công tử kinh hãi không thôi, đánh giá hai người Quách, Từ vài lần.
Cả hai mặc trang phục không tính loại quý giá gì nhưng khí chất toàn thân tuấn tú, lịch sự, lưng đeo bảo kiếm trên đầu đội mũ chít khăn, khí độ như mờ như tỏ đúng là mẫu mực của anh hùng thiếu niên thời nay.
Hai người này có thân phận ra sao? Công tử Vương gia ngạc nhiên nghi ngờ, vì thế cẩn thận dò xét: "Không biết tôn tính đại danh của hai vị huynh đài là gì?"
"Láo xược! Tục danh thiếu gia nhà ta há tới phiên ngươi hỏi hay sao? Thừa dịp thiếu ta nhà ta còn chưa đổi ý mà mau mau cút đi." Từ Thứ lạnh giọng quát, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn vị Vương công tử một cái.
Chính vào lúc này, Chân Dự cùng với đoàn xe bước vào trong Nghiệp thành đi ngang qua, thấy Từ Thứ rút kiếm uy hiếp cho tới bây giờ. Giờ phút này Chân Dự đã đi nhanh tới trước, hướng Quách Gia thi lễ một cái rồi nói: "Không biết huynh đài vì cớ gì? Chuyện này là?"
Quách Gia cũng ngoài ý muốn thấy Chân Dự xuất hiện, nhưng nhìn trong mắt của hắn mang theo ý cười nên cũng biết đối phương đang giả heo ăn thịt cọp nên cũng không nói ra sự thật, liền giúp hắn một phen vậy. Quách Gia nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: "Trên đường gặp chuyện bất bình ra tay giáo huấn một chút đám con nhà giàu quý tộc ngông cuồng này."
-Mày. Công tử Vương gia nghe khẩu khí của Quách Gia như thế liền tức giận, nhưng khi nhìn sang Chân Dự phía sau liền áp chế lửa giận trong lòng, ngẫm nghĩ: Đại thiếu gia Chân gia đối với tên tiểu tử kia cung kính vô cùng, chỉ sợ lai lịch của y không nhỏ. Tốt nhất không nên chọc giận y.
Chân Dự cùng vị công tử Vương gia này là chỗ quen biết cũ nhưng không viếng thăm thường xuyên, chỉ là loại giao tình miệng lưỡi mà thôi. Hiện tại hắn liền đi tới trước mặt Vương gia công tử nọ, thấp giọng nói: "Vương huynh mau chóng đi thôi."
Công tử Vương gia lại càng thêm kinh hãi không thôi: Hay là người này ngay cả Chân gia đều kiêng kỵ ? Hắn kềm không được tò mò trong lòng mình, bèn thấp giọng nói: "Kẻ kia là người nào thế?"
Chân Dự không đáp mà chỉ lắc đầu, công tử Vương gia nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Hắn còn nghĩ cái lắc đầu này của Chân Dự ý nói kẻ kia là hạng không thể nào trêu vào.
Sau khi xin lỗi vài câu, công tử nhà họ Vương liền dẫn hai tên nô bộc hốt hoảng bỏ chạy. Chờ đến khi ba người đi khuất thì Chân Dự, Quách Gia cùng Từ Thứ cả ba nhìn nhau cất giọng cười ha hả.
"Cảm ơn huynh đài, Gia còn có một việc thỉnh huynh đài hỗ trợ. Nàng này chính là bán mình an táng cha chứng tỏ lòng hiếu thảo đáng khen. Huynh đài nếu như không chê thỉnh ra tay giúp đỡ nàng, để nàng làm trọn vẹn đạo hiếu."
Quách Gia thi lễ với Chân Dự một cái, Chân Dự vội vàng đáp lễ sau đó không nói hai lời liền sai bảo hạ nhân đem tiền cho cô gái nọ. Tiếp theo hướng Quách Gia nói: "Lúc trước huynh đài từng nói hữu duyên sẽ gặp lại. Hiện giờ chúng ta lại gặp nhau trong Nghiệp thành này, Dự tiếp tục thỉnh mời hai vị tới phủ đệ của ta một chuyến, hy vong huynh đài không cần chối từ."
Quách Gia đành bất đắc dĩ, người ta cũng hết lời mời mọc mình rồi, nếu như mình không nể tình cũng không thể nào từ chối được nữa vì vậy liền mở miệng đáp ứng.