Ách, đuổi khách thật không khách khí a! Liễu Quân Thư ai thán trong lòng, có lần nào gặp mặt mà tâm tình nàng tốt đâu? Bất quá, hôm nay hình như đặc biệt kém! Là ai trêu chọc nàng?
Triển Cảnh không biết khi nào thì hiện thân, mặt không chút thay đổi làm một cái thỉnh tư thế với hắn, Liễu Quân Thư đành phải ly khai. Sau khi rời đi Hội Họa Viên, mới đi không xa, hắn bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cỗ kiệu tới gần Hội Họa Viên, bốn tên kiệu phu kia thoạt nhìn đều là thân thủ mạnh mẽ, hơn nữa hình như có chút quen mặt a!
Ảo giác đi, Liễu Quân Thư thở dài xoay người rời đi. Nghiệp chướng này của Nam Cung không biết khi nào mới có thể chấm dứt.
…
Cỗ kiệu dừng trước cửa Hội Họa Viên, gã sai vặt trông cửa vừa nhìn thấy Bạch tri phủ, vội vàng đi lên tiếp đón, “Tiểu nhân bái kiến Tri phủ đại nhân.”
Bạch tri phủ phất tay, “Không cần đa lễ, ta là cải trang đến, ngươi cứ xem chúng ta là bạn bè của phu nhân nhà ngươi, nhanh đi nói một tiếng cho phu nhân nhà ngươi đi.”
Gã sai vặt thấy người bên trong kiệu không bước xuống, còn Tri phủ đại nhân lại đi bộ, trong lòng thầm đoán người trong kiệu kia, thân phận hẳn là cao hơn so với tri phủ, liền chạy nhanh đi báo cáo với Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung nghe nói Bạch tri phủ đến, còn mang theo một vị khách quý, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn cho gã sai vặt đưa người vào, cũng nói nha hoàn đi chuẩn bị trà ngon.
Một lát sau, Bạch tri phủ mang theo một vị công tử tuổi còn trẻ bước vào. Vị công tử kia vẻ mặt thanh tú, thoạt nhìn giống một thư sinh, chính là cặp mắt kia lúc lơ đãng lại toát ra một loại quý khí khiến người ta phải ghé mắt.
Ngự Thiên Dung đứng dậy, nhìn Bạch tri phủ ôn nhu nói: “Bạch đại nhân quang lâm hàn xá, chẳng hay là có việc gì muốn chuyển cáo cho dân nữ?”
Bạch tri phủ ha ha cười, “Đại sự không có, chính là mang một người đến giới thiệu cho Ngự phu nhân. Vị này là Long công tử, có chút nghi vấn đối với chuyện của Ngự phu nhân, muốn ta dẫn đường đến gặp Ngự phu nhân.”
Long công tử? Ngự Thiên Dung mặt mỉm cười, thản nhiên nhìn Long công tử, “Ra mắt Long công tử.”
Vị Long công tử kia nhìn nàng hồi lâu, mới nói một câu, “Ngự phu nhân so với trước kia thực không giống nhau!”
“Ha ha, thật không, con người luôn thay đổi a! Bạch đại nhân, Long công tử, xin mời ngồi.”
Ba người ngồi trong phòng khách, Ngự Thiên Dung cảm giác Bạch tri phủ chỉ là đến dẫn dường, vừa ngồi xuống liền uống trà, cũng không nói gì, tùy ý vị Long công tử này câu được câu không trò chuyện với mình.
“Ngự phu nhân, nghe Bạch đại nhân nói, ngươi và Hộ Quốc tướng quân có xảy ra một ít hiểu lầm, không biết tại hạ có thể hỏi thăm hạ việc tư của các ngươi?”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Chẳng lẽ Long công tử là nghe lệnh Hoàng Thượng đến điều tra vu án?”
Long công tử ngẩn ra, lập tức ha ha cười, “Ngự phu nhân nếu cho rằng như vậy cũng không sai, dù sao, bản công tử và Hoàng Thượng cũng xem như có vài phần giao tình, nếu Ngự phu nhân xác thực bị ủy khuất, tại hạ nguyện ý nói vài câu trước mặt hoàng thượng.”
Ngự Thiên Dung nâng ly trà lên, khẽ uống một ngụm, thản nhiên nói: “Hơn phân nửa cũng không có ý nghĩa gì đi!” Long công tử nghe vậy nghiền ngẫm nhìn nàng, “Ngự phu nhân dùng gì mà thấy được?”
“Quyền thế của Hộ Quốc tướng quân không phải người mù đều nhìn ra được. Đương kim hoàng thượng sao có thể vì một ‘Hộ Quốc tướng quân hạ đường phụ’ mà chân chính trừng phạt Hộ Quốc tướng quân? Ta tuy không phải thông minh hơn người, nhưng vẫn có chút tự mình hiểu lấy. Ta cáo trạng với Bạch đại nhân chỉ là vì xả giận thôi, để cho Nam Cung Tẫn biết không phải ai cũng sợ hắn, cho dù không có kết quả, ít nhất chứng minh ta không sợ hắn.”
Long công tử nhìn sang Bạch tri phủ, lấy ánh mắt khen ngợi Bạch tri phủ đã dự kiến trước, quay sang nói với Ngự Thiên Dung: “Ngự phu nhân, thật không dám giấu giếm, hôm nay ta đến là phụng hoàng mệnh, muốn hỏi Ngự phu nhân một câu, Duệ Nhi rốt cuộc là con ai?”
Ánh mắt Ngự Thiên Dung hiện lên một đạo tàn khốc, bất quá chỉ giây lát liền lướt qua, “Long công tử hỏi thật lạ, đương nhiên là hài tử của ta. A, nếu Long công tử là muốn hỏi phụ thân đứa nhỏ, ta cũng xin ăn ngay nói thật, ta không biết!” “Ngươi —— “
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, vô tội nhìn hắn: “Bởi vì ta mất trí nhớ a, cho nên ta không nhớ rõ là ai, bất quá, có người nói cho ta biết ta từng là phu nhân của Hộ Quốc tướng quân, nhưng đứa nhỏ là con ai, người khác cũng không biết. Nếu sau này ta nhớ ra, ta sẽ nói cho ngươi!”
“Mất trí nhớ? Vậy trẫm lập tức phái ngự y chẩn trì cho ngươi!”
Trẫm? Ngự Thiên Dung cười khổ, lập tức hơi hơi phúc lễ, “Nguyên lai Long công tử chính là thiên tử a, thiên tử giá lâm Hội Họa Viên của ta, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, dân nữ có mắt không tròng, mạo phạm Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân.”
Long công tử đỏ mặt lên, nhất thời lanh mồm lẹ miệng lại làm lộ ra thân phận, thực mất mặt! Vị Long công tử này quả thật chính là đương kim Ly Quốc thiên tử – Long Tường Vân. Hắn nhìn bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh của Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên tâm tình tốt lên, “Ngự Thiên Dung, ngươi thật sự không biết ta?”
“Thực xin lỗi, không ấn tượng.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng giữ lễ tiết, trẫm cải trang vi hành, không muốn bại lộ thân phận.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười một lần nữa ngồi xuống, “Dân nữ tuân mệnh. Long công tử cũng thật quan tâm Hộ Quốc tướng quân a, nữ nhân đã bị hắn hưu còn đáng giá ngươi tự mình chạy tới xem xét.”
“Ha ha, Nam Cung Tẫn là Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân, ta đương nhiên phải coi trọng, vì nước vì dân đều đáng giá.”