Chương 399: CHƯƠNG 394: THỰC XIN LỖI, TA YÊU NGƯƠI

“Duệ Nhi!” Triển Cảnh kinh hãi nhìn Duệ Nhi rời đi chính mình. Thực lực của Đại trưởng lão thế nào, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, không phải là người mà Duệ Nhi có thể ứng phó, thực lực của thiếu gia nay còn kém quá xa!

Ngay lúc Triển Cảnh chuẩn bị ra tay, liền xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối: Đại trưởng lão cư nhiên bị một chưởng của Duệ Nhi đánh lui về phía sau hơn mười bước!

Mà Duệ Nhi vẫn bình tĩnh đứng trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão, “Lão gia gia, ngươi thật sự rất không có giáo dưỡng! Mặc kệ là ai, nhục mạ mẫu thân ta, đều chỉ có một kết cục —— chính là chết!”

“Tiểu tử cuồng ngạo, tuổi còn nhỏ mà xuống tay đã ngoan độc như thế, hôm tay ta không giáo huấn ngươi, ngươi còn tưởng rằng mình có thể bay lên trời!” Nhị trưởng lão âm trầm nói xong liền tung ra một chưởng.

“Nhị trưởng lão, Duệ Nhi còn nhỏ, hắn lo lắng cho mẫu thân, ngài cần phải so đo với một đứa nhỏ bảy tuổi?” Triển Cảnh xuất chiêu tiếp được một chưởng của Nhị trưởng lão, một tay ôm lấy Duệ Nhi, hóa giải chưởng kình của Nhị trưởng lão xong, lập tức lui hơn mười bước, bảo trì an toàn.

Ánh mắt hắn đầy trách cứ nhìn Duệ Nhi, “Con rất xằng bậy, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ? Phải biết rằng võ công của Đại trưởng lão không phải là hạng mà con có thể địch nổi!”

Duệ Nhi lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, “Ai kêu hắn nhục mạ mẫu thân, mẫu thân là người có thể để bọn hắn tùy ý nhục mạ sao?” Nói xong lại nhìn về phía đôi nam nữ vùng núi, “Đối gian phu dâm phụ này, cư nhiên dùng danh hào huynh muội đến nhục mẫu thân của ta, đúng là tự tìm đường chết!”

“Ngươi nói cái gì?” Trong mắt nàng kia hiện lên vẻ kinh hoảng, trợn mắt nhìn lại.

Duệ Nhi khinh thường bĩu môi, “Chính là nói các ngươi a, rõ ràng là hai kẻ yêu đương vụng trộm, lại còn nói mạnh miệng, ngươi dám thề độc là các ngươi thật là huynh muội sao?”

“Ngươi ——” Nữ tử phẫn hận dậm chân một cái, “Cái tiểu quỷ nhà người, thế cái gì chứ, chúng ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi!”

“Hừ!” Duệ Nhi hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn lại, chính là nói như vậy, tin tưởng trong số khách mời đã có rất nhiều người bắt đầu hoài nghi ý đồ xuất hiện của bọn họ.

Triển Cảnh đối với chuyện này thập phần ngoài ý muốn, làm sao thiếu gia biết bọn họ là tình nhân, không phải huynh muội? Rất kỳ quái!

Mà lúc này, Hạ Duyệt, giấu mình trong số khách mời, hết sức đắc ý nhếch chân lên bắt chéo, hừ, ranh con, bọn người trên núi này cũng dám khi dễ thiếu gia đáng yêu nhà bọn họ, quả thực là tự tìm đường chết!

Trì Dương khẽ thở dài, dùng ánh mắt trách cứ hắn: không phải là ngươi định quấy rối sao?

Hạ Duyệt cười: người ta đều đi theo tới nơi này, còn muốn hại chủ tử nhà mình, chẳng lẽ còn không cho phản kích sao?

Nhị trưởng lão cũng mặc kệ đôi nam nữ kia là quan hệ gì, lão để ý là chuyện bọn hắn có phải là thật hay không, “Thiếu gia, hỏi lại một lần, bọn họ nói có phải là thật? Hắn thật sự là con của Ngự Thiên Dung?”

Triển Cảnh trầm trọng gật gật đầu, “Đúng vậy, Nhị trưởng lão không cần đa tâm, ta sẽ không để các ngươi thương tổn Duệ Nhi! Mời các ngươi đừng động đến chuyện của chúng ta!”

“Mặc kệ? Buồn cười, thiếu gia, lão gia là chết như thế nào, chẳng lẽ thiếu gia đã quên, Trì gia là bị người ta hãm hại thế nào, thiếu gia cũng quên? Cho dù thiêu gia dám quên, chúng nô tài chúng ta cũng không dám quên! Chúng ta nhất định phải hoàn thành di lệnh của lão gia. Thiếu gia, xin đừng tùy hứng, khắp thiên nhai nơi nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ, việc gì phải mê luyến một hạ đường phụ?”

Dưới ánh mặt trời, hai đạo ngân quang hiện lên, đâm thẳng vào Nhị trưởng lão, “Lão gia này, đừng vội nhục phu nhân nhà chúng ta!” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra từ trong số khách mời.

Nhị trưởng lão căn bản không phòng bị đến việc trong số khách mời còn có kẻ hỗ trợ Duệ Nhi, rơi vào đường cùng, bị buộc lui về phía sau. Hai cây ngân châm kia lại như bóng với hình cùng bay đi theo, thẳng đến khi Nhị trưởng lão lấy cánh tay trái chắn, bị hai cây ngân châm đâm vào, nhất thời cảm thấy tay trái tê rần, mất đi cảm giác, trong lòng rất là ngạc nhiên, “Có gan thì đường đường chính chính đi ra quyết chiến, chớ giấu đầu lộ đuôi!”

Nhưng, trong số khách mời không người trả lời, căn bản không có người để ý tới hắn.

Nhị trưởng lão trợn mắt nhìn Duệ Nhi, “Tiểu tử, nói, ngươi dẫn theo bao nhiêu người đến quấy rối?”

Duệ Nhi ngáp một cái, thập phần nhàn nhã nói với Triển Cảnh: “Phụ thân, con buồn ngủ quá a, vì sao người xấu lại cứ xuất hiện hết người này đến người khác? Còn luôn thích vu hãm chúng ta? Chẳng lẽ Duệ Nhi và mẫu thân không đáng được người khác yêu thương sao?”

“Không phải, Duệ Nhi rất đáng yêu, phu nhân cũng là nữ nhân tốt nhất trên đời này, không ai có thể hoàn hảo hơn, là bọn hắn không biết thưởng thức, Duệ Nhi đừng để ý.”

“Dạ, vậy là tốt rồi, phụ thân cảm thấy tốt là được rồi!”

Ngạch, thiếu gia gọi phụ thân thật đúng là thuận miệng a! Hắn nghe còn rất không thuận đây!

Nhị trưởng lão tức giận đến mặt phát xanh, trợn trừng mắt nhìn Triển Cảnh, “Thiếu gia, thiếu gia định đối đãi chúng ta như thế này?”

Triển Cảnh bình tĩnh nhìn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, “Thỉnh hai vị trưởng lão thông cảm, Duệ Nhi chỉ là một đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ? Đáng tiếc, trên người hắn có một nửa dòng máu của Ngự gia, đây là việc mà chúng ta không thể dễ dàng tha thứ. Thiếu gia, nếu trong lòng thiếu gia còn có lão gia và phu nhân, cùng với biết bao người Trì gia vô tội hàm oan mà chết, như vậy, xin thiếu gia hãy cắt đứt liên hệ với bọn họ! Không nên có liên hệ gì với nữ nhân kia nữa!”

“Đại trưởng lão, đây là việc riêng của ta, ta tự mình biết xử lý, mời các ngươi không cần nhúng tay.”

“Tốt, tốt lắm, như vậy thỉnh thiếu gia chỉ thị, việc hôm nay phải làm sao?” Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào Triển Cảnh, ánh mắt thẳng tắp thâm trầm khiến người ta nhịn không được kinh hãi.

Triển Cảnh đương nhiên hiểu được ý của Đại trưởng lão, trên người hắn còn có độc do bọn họ hạ, công lực bị chế, nếu thật sự bức nóng nảy, có lẽ sẽ phải nhận một kết cuộc không thể đoán trước.

Hắn không sợ mình bị gì, chính là không thể buông thiếu gia, cũng không muốn phá hư kế hoạch của mình, Trì Dương đâu? Tên đó ở đâu, hắn không phải nên đi theo thiếu gia sao?

“Triển thúc thúc, Trì thúc thúc có ở đây.”

Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của Duệ Nhi, Triển Cảnh vui vẻ, “Duệ Nhi, vậy thiếu gia cùng —— “

“Không được, ta muốn cùng thúc rời đi, thúc là ta để dành cho mẫu thân, thúc không thể cưới nữ nhân khác!”

Ách ——

Triển Cảnh hóa đá, lời này của thiếu gia rất rung động lòng người, hắn là để dành cho phu nhân? Xem hắn là lễ vật a!

“Ta đã quyết định rồi, sẽ không sửa đổi, trừ phi mẫu thân không chịu làm theo ý nguyện của ta! Hừ hừ, nếu thực như vậy, ta liền rời nhà trốn đi!”

A? Rời nhà trốn đi? Phỏng chừng phu nhân sẽ phát điên! Triển Cảnh bất đắc dĩ ôm hắn, thật mạnh thở dài một hơi, xem ra chỉ có thể sửa đổi kế hoạch của mình, muốn thiếu gia phối hợp chắc chắn là không được!

“Thiếu gia!”

“Đại trưởng lão, ta đã biết, ta xin trịnh trọng nói, ta muốn mang Duệ Nhi trở về, mặc kệ trả giá thế nào đi!”

Sắc mặt Đại trưởng lão thập phần khó coi, nhưng không ra mặt làm khó dễ, chính là ra vẻ đau lòng nói: “Được rồi, thiếu gia cố ý như thế, chúng ta làm hạ nhân, cũng không thể miễn cưỡng, về sau xin mời thiếu gia tự giải quyết cho tốt, chúng ta đều xin chào từ giả!”

Chào từ giả? Tiểu Lam vẫn luôn lẫn trong số khách mời, nghe được mấy chữ ‘chào từ giả’, trong lòng liền nhảy dựng. Sao vậy được, các trưởng lão mà chào từ giả thì thiếu gia phải làm sao bây giờ? Có đến hơn phân nửa hộ vệ của Trì gia là nghe theo lời trưởng lão!

Triển Cảnh cười nhẹ, “Là ta cô phụ chờ mong của các trưởng lão, mọi việc trong nhà về sau vẫn là lưu cho tam lão để ý đi! Tục ngữ nói, ân dưỡng dục nặng hơn trời, hết thảy trong nhà liền tặng cho tam lão dưỡng lão đi!”

Nói xong, Triển Cảnh ôm Duệ Nhi rời đi một mạch, thẳng về hướng đại môn.

Hết thảy của Trì gia, hắn cũng không hiếm lạ, huống chi, đại bộ phận sản nghiệp của Trì gia đã sớm trở thành thế lực của Đại trưởng lão, lời nói của bọn họ sợ là còn có phân lượng hơn với mình!

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều có chút ngạc nhiên, bọn họ không thể tưởng được Triển Cảnh sẽ đem hết thảy Trì gia giao cho bọn hắn. Tuy rằng, bọn họ đã sớm có tính toán, nhưng, chuyện đó và chuyện này căn bản là hai việc khác nhau a! Trong mắt hai người đều hiện lên một loại ánh sáng phức tạp, cuối cùng vẫn trầm mặt xuống!

Đồng thời, Nhị trưởng lão dùng ánh mắt ra dấu với Tiểu Lam, Tiểu Lam lập tức rời đi, theo đuôi Triển Cảnh.

.

.

.

Bên này Duệ Nhi xem như tạm thời thành công kéo Triển Cảnh đi, mà Thiên Trúc bên kia, Ngự Thiên Dung lại không được may mắn như vậy, khi Phượng Hoa ôm Ngự Thiên Dung cùng Nam Cung Tẫn xuống núi, lại gặp một đám chướng ngại.

Nếu không có Nam Cung Tẫn bảo hộ, dám chắc bọn họ đều đã bị núi đá đè bẹp.

Sắc mặt Nam Cung Tẫn càng lúc càng trầm trọng, “Hung hiểm lần này có vẻ lớn hơn so với dĩ vãng rất nhiều, thật sự là kỳ quái!”

Sắc mặt Ngự Thiên Dung cũng càng lúc càng khó coi, bởi vì chân của nàng từ nửa canh giờ trước liền ẩn ẩn đau, hiện tại là càng lúc càng đau, giống như bị kim châm, không thể giảm bớt. Nhưng, đang lúc phải đối mặt từng đợt từng đợt hung hiểm thế này, nàng sao có thể nói ra khỏi miệng, làm gia tăng gánh nặng cho Phượng Hoa và Nam Cung Tẫn!

Phượng Hoa cúi đầu thấy trán Ngự Thiên Dung toát ra mồ hôi, trong lòng hồ nghi, “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, có hơi mệt thôi!” Ngự Thiên Dung vô lực nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn khe vực trước mặt, “Ta nhớ rõ lúc đến không có thứ này, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?”

Nam Cung Tẫn thở dài, “Là nơi hiểm yếu a, mỗi lần xuống núi đều sẽ phát sinh đủ kiểu hình thức nơi hiểm yếu khác nhau, nhiều người tảo tế vì vậy ít nhiều đều bị thương trở về, bất quá, nhiều năm rồi đều không có người chết, cho nên mọi người cũng không có quá nhiều lo lắng, chính là… Lần này có vẻ kỳ quái!”

“Thật không? Nói như vậy, hố rắn lần đó ta rơi xuống cũng là nơi hiểm yếu?”

“Một nửa, một nửa!” Nam Cung Tẫn trả lời xong, rất là kinh hỉ nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi khôi phục trí nhớ?”

Phượng Hoa nghe vậy cũng khẩn trương nhìn Ngự Thiên Dung, lúc trước ở địa cung, phu nhân có gọi tên Nam Cung Tẫn, chẳng lẽ lúc đó đã khôi phục trí nhớ?

Ngự Thiên Dung nhìn ánh mắt hai người bọn họ, lạnh nhạt cười, “Có thể là vậy, có thể nhớ được một vài chuyện.”

“Thiên Dung!” Nam Cung Tẫn kích động đến gần, nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung.

Ánh mắt kia có hơi chút nóng bỏng, khiến Phượng Hoa rất khó chịu, ôm chặt lấy Ngự Thiên Dung, qua loa nói, “Vẫn là đi xem làm thế nào lướt qua khe vực chừng mười thước kia đi!”

“Ừm, đúng vậy, ta thấy không bằng chặt một gốc cây đại thụ, làm cầu đi!” Ngự Thiên Dung đề nghị, mười thước đối với con người mà nói là thực xa, nhưng là đối với cây mà nói cũng không tính cao.

Nam Cung Tẫn ngăn chận kích động trong lòng, xoay người đi đốn cây, biện pháp này đối với bọn họ thật sự xem như rất đơn giản.

Một lát sau, Nam Cung Tẫn đặt một gốc đại thụ lên hai bờ khe vực, liếc nhìn Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa một cái, “Để ta đi trước! Nếu có chuyện gì, cũng tiện tiếp ứng!”

Phượng Hoa gật gật đầu, thấy Nam Cung Tẫn bay nhanh vượt qua, an toàn tới bờ đối diện, cũng ôm lấy Ngự Thiên Dung bước trên cầu độc mộc, vững vàng bay ở mặt trên. Mắt thấy sắp đến bờ bên kia, khe vực bỗng nhiên kéo rộng, Nam Cung Tẫn nhìn mà kinh hãi, “Phượng Hoa, nhanh lên!”

Phượng Hoa đương nhiên cũng cảm giác được chấn động, cố gắng bảo trì cân bằng, lại mắt thấy khe rãnh đột ngột rộng ra, cây cầu độc mộc vốn là dư dả chiều dài, hiện trở nên tràn ngập nguy cơ…

Thân ảnh hai người lung lay sắp rơi xuống, Phượng Hoa nhìn xuống đáy vực không đáy, lập tức dùng hết tàn lực ném Ngự Thiên Dung lên bờ bên, giao cho Nam Cung Tẫn, “Bảo vệ phu nhân —— “

Nam Cung Tẫn tùy tay tung ra một dây mây, không ngờ dây mây bị một cơn gió thổi bay, chỉ có thể khẽ chạm vào người Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung!”

“Phượng Hoa ——” Tay trái Ngự Thiên Dung lấy ra một cây chủy thủ, đâm vào trong lớp nham thạch, tay phải tung ra dải lụa tay áo, bay về phía Phượng Hoa, đúng lúc cuốn lấy tay Phượng Hoa, “Phượng Hoa!”

“Phu nhân, đừng uổng phí khí lực!” Phượng Hoa có chút đau thương nhìn nàng, chỉ bằng nàng, hai chân không thể động, có thể bảo trụ một mình nàng, hắn liền thỏa mãn! Nhưng, hắn còn chưa kịp giáp mặt nói với nàng một tiếng: ta yêu ngươi! Thật sự rất yêu ngươi!

Hiện tại, cũng không thể!

“Phượng Hoa, Duệ Nhi, liền giao cho ngươi!” Ngự Thiên Dung dùng sức vung, cư nhiên đánh văng Phượng Hoa từ dưới lên mặt trên, sau đó thân thể của nàng lại bị bắn ngược, thẳng tắp rơi xuống… “Phượng Hoa, đi mau!”

Phượng Hoa kinh hoảng nhìn Ngự Thiên Dung rơi xuống, hắn vừa đứng lên trên liền đưa tay ra với lấy, lại chỉ có thể cầm không khí, sao lại có thể ——

“Uy —— “

Nam Cung Tẫn khiếp sợ nhìn thân ảnh bỗng tung người nhảy xuống, Phượng Hoa cư nhiên lại nhảy xuống, hắn đang làm cái gì? Nhảy xuống như vậy cũng chính là đi tìm chết mà thôi!

“Nam Cung Tẫn, ta tuy rằng không thích ngươi, bất quá, cuối cùng cũng xin ngươi giúp một việc, nói với Bùi Nhược Thần, Duệ Nhi và Hội Họa Viên đều giao cho hắn!”

Phượng Hoa không quay đầu lại, cúi người rơi thẳng xuống, nếu hắn không thể cứu nàng, còn muốn để nàng vì cứu hết mà chết, như vậy, còn không bằng để hắn cùng chết với nàng!

Nước mắt từ trong khóe mắt rơi xuống không trung, nhỏ giọt lên mặt Thiên Dung.

Vốn đang bị hai chân đau đớn ép buộc được cơ hồ hôn mê, Ngự Thiên Dung bỗng cảm nhận được trên mặt mình thấm lạnh, chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang lao nhanh về hướng mình… “Phượng Hoa? Vì sao?”

Phượng Hoa rơi xuống gần đến cạnh nàng, liền đưa tay giữ lấy nàng, tiện đà ôm chặt lấy nàng, “Phu nhân, thực xin lỗi… Ta yêu ngươi!”

Ngự Thiên Dung nhất thời không nén được nước mắt, từng hạt như chuỗi ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống, phân không rõ là vì hai chân đau đớn không thể nhịn, hay là vì hành vi của Phượng Hoa mà cảm động, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ hóa thành hai chữ: “Đứa ngốc!”

“Ta đúng là ngốc! Cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện bản thân yêu ngươi! Không thể cứu ngươi… Rất xin lỗi. Không thể cho ngươi hạnh phúc, rất rất xin lỗi. Khiến ngươi lần lượt chịu khổ, rất rất rất xin lỗi!” Giọng nói khàn khàn của Phượng Hoa cũng mang theo một tia khóc nức nở, hắn từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên thích nữ nhân, cư nhiên lại không thể bảo vệ tốt, còn muốn để nàng hồng nhan sớm thệ!

Nếu đã vô tình, thì đừng để hắn yêu. Nếu đã khiến hắn yêu nàng, vì sao ông trời lại không cho bọn họ có cơ hội tiếp tục sống chung?

Trong lòng Phượng Hoa nổi lên nồng đậm chua xót, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Thiên Dung, tùy ý để thân thể rơi xuống, mặc kệ tiếng gió vù vù bên tai, dù sao, hắn cũng không thể bỏ lại nàng một mình!

Cú rơi này, trong đầu hai người đều hiện từng giọt từng giọt kí ức trước kia, nhìn như bình thường, giờ phút này nhớ lại, hóa ra là một loại hạnh phúc xa xỉ.