Chương 310: CHƯƠNG 310: TRỌNG THƯƠNG

Bùi Nhược Thần không chút lãng phí thời gian, lập tức liền bay về phía Tam Sắc Quả, tay phải vừa vờ hái xuống, không ngoài dự đoán, một bóng đen xuất hiện, một trận cuồng phong trong nháy mắt tập kích Bùi Nhược Thần. Bùi Nhược Thần đắc ý cười, tay trái tung ra dải lụa của Ngự Thiên Dung.

Xoát một cái, Tam Sắc Quả đã không còn quả!

Lão tinh tinh đầu tiên là sửng sốt, lập tức tức giận đến cái mũi đều nhanh xịt hơi nước, tiểu tử này cư nhiên tính kế trước mặt nó!

Mấy trăm năm nay, chưa từng có ai dám miệt thị uy phong của nó như vậy?

Nó nổi giận, cuồng phong gào thét, thế công như sóng biển rào rạt, từng đợt từng đợt đánh về phía Bùi Nhược Thần. Bùi Nhược Thần khẽ đổi sắc, quá mạnh, để tạo ra sức gió này cần có nội lực rất cao thâm! Quả thực dù công lực của hắn có tăng lên gấp hai cũng không bằng nó a!

Trên thực tế xác thực không phải gấp hai, bởi vì công lực lão tinh tinh là gấp bốn!

Ngự Thiên Dung đứng xa xa nhìn mà trái tim đều thót lại, đây là cái thứ công phu gì a!

“Các ngươi có biết nhược điểm của nó không?”

“Tử huyệt của lão tinh tinh nằm ở vai phải, bất quá, người có thể tới gần hắn nửa thước mà bị giết, cơ hồ không có.” Chim mái không chút khách khí trả lời.

Vai phải? Ngự Thiên Dung tập trung ánh mắt quan sát thế cục, công lực của Bùi Nhược Thần căn bản không cùng cấp bậc với người ta, lại đánh thế nào cũng sẽ thua, nói không chừng tánh mạng cũng sẽ không có! Làm sao bây giờ? Nàng có thể dùng loại võ công gì vừa có thể hỗ trợ vừa không liên lụy Bùi Nhược Thần?

Bỗng nhiên, ba chữ “Sưu Hồn Kiếm” hiện lên trong đầu nàng!

Đúng rồi, Sưu Hồn Kiếm, một loại kiếm pháp cực kì âm độc. Cái tên “Sưu hồn” của nó quả thật không hề giả, xác thực có thể sưu hồn dọa phách, cho dù kẻ đó là tên côn đồ ác bá nhất đẳng cũng không thể chịu được. Sau khi bị loại kiếm pháp này mê hoặc, sẽ tạm thời mất đi lý trí, hỏi gì nói đó, hiệu lực tuyệt không kém Thành Tâm Hoàn. Nếu đâm trúng, lập tức khí huyết đi ngược chiều, ngũ tạng lục phủ khó chịu như thể bị trùng cắn xà chui, khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết nhưng lại không thể chết.

Không thể đến gần nó, nàng đành mê hoặc nó trước vậy! Ngự Thiên Dung rút kiếm ra, chọn phương hướng mà lão tinh tinh có thể thấy, múa thật tỉ mỉ từng chiêu thức của Sưu Hồn Kiếm học được trong Tuyệt Học Động…

Bùi Nhược Thần lúc này đã thu liễm ngạo khí của mình, hắn rốt cuộc đã chân thật cảm nhận được thế nào gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên! Nếu nói lúc trước Tam thúc của Lan Tĩnh khiến hắn kinh ngạc, thì lúc này lão tinh tinh tuyệt đối đã hung hăng cảnh báo hắn!

Bị lão tinh tinh ép sát từng bước về sau, Bùi Nhược Thần rốt cuộc lĩnh ngộ đến một sự thật: Kẻ mạnh không cần quá nhiều chiêu thức để trở thành vô địch. Chiêu thức của lão tinh tinh thực giản dị, thậm chí là lặp lại rất nhiều lần, nhưng thứ duy nhất không đổi chính là khí lực của nó, chỉ cần bị đánh trúng một chưởng, phỏng chừng hắn sẽ thương tàn. Trong khi đó, sức công kích của hắn đối với nó có vẻ rất vô lực, cho dù đâm trúng, lão tinh tinh kia cũng tỏ ra bản thân là da dày thịt béo, một nhát kiếm chẳng khác nào gãi ngứa cho nó, nhất là vẻ hưng phấn trong mắt lão tinh tinh tựa hồ muốn nói: đã lâu rồi không hoạt động xương cốt, khó có dịp tiểu tử này đến đây, ta nhất định phải chơi thật tận tình mới được!

Đồng thời, ánh mắt lão tinh tinh còn không ngừng liếc về phía Ngự Thiên Dung, tiểu nha đầu này cũng rất có ý, cư nhiên có thể múa ra một bộ kiếm pháp hay, không tệ a, đáng tiếc, công lực không đủ, chỉ có một trình độ như vậy còn muốn mê huyễn chính mình! Ai… xem ra là mình đã lâu lắm không rời khỏi núi, khiến bọn ranh bên ngoài không biết thế nào là trời cao đất rộng. Chẳng lẽ nàng cũng là hậu đại của Lan gia? Bằng không làm sao học được Sưu Hồn Kiếm?

Nếu Ngự Thiên Dung biết suy nghĩ trong đầu lão tinh tinh lúc này, phỏng chừng sẽ xấu hổ không muốn gặp người. Bất quá, nàng cũng dần dần cảm giác được thái độ của lão tinh tinh, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bộ kiếm pháp này hình như có vẻ không có tác dụng với nó. Chỉ là nàng quy kết lý do không tác dụng là vì lão tinh tinh không phải người mà là yêu tinh.

Bỗng nhiên, tiếng sáo vang lên, Ngự Thiên Dung cũng thu kiếm lại, nàng không tin lão tinh tinh có thể bảo vệ nhược điểm tuyệt đối, nếu Bùi Nhược Thần có thể tạm kiềm chế nó, chính mình bổ khuyết thêm một kiếm hẳn là có thể giải quyết được vấn đề!

Khi lão tinh tinh nghe được tiếng sáo, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp theo là phẫn nộ, tựa hồ bị Bùi Nhược Thần khiến nó nhớ lại chuyện cũ. Cuồng phong chợt thổi đến, lão tinh tinh rống to một tiếng, vang vọng khắp vách núi. Ngự Thiên Dung kinh ngạc thấy khóe miệng Bùi Nhược Thần chảy ra máu tươi, nhưng tiếng địch lại càng thêm trầm trọng cuồng nộ, tựa hồ, Bùi Nhược Thần cũng tức giận.

Ngự Thiên Dung khiếp sợ nhìn thực lực của lão tinh tinh, thực lực của mình và Bùi Nhược Thần sau mười ngày tu luyện trong Tuyệt Học Động đã đề cao lên hai lần, vậy mà so với lão tinh tinh này lại không đến nơi đến chốn! Chẳng lẽ Bách Thú Vực Sâu này thật sự là nơi tàng long ngọa hổ?

“Tiểu tử, đi tìm chết đi!” Không hề có chút báo trước, lão tinh tinh kia bỗng nhiên điên cuồng gào thét lên, tung một chưởng về phía Bùi Nhược Thần. Thế công như bài sơn đảo hải của nó chạm phải cuồng phong Ma Âm cuồn cuộn của Bùi Nhược Thần tạo thành lực chấn khổng lồ, những đỉnh núi cách đó mấy chục thước đều bị lắc lư, ấy vậy nhưng vẫn còn dư lực xuyên thấu vòng phòng hộ của Bùi Nhược Thần, đánh sâu vào người hắn.

Ngự Thiên Dung hoảng hốt nhìn tình cảnh trước mắt, “Bùi Nhược Thần!”

Ngự Thiên Dung vừa dứt lời, Bùi Nhược Thần cũng bị kia cỗ lực không thể ngăn cản kia trực tiếp đánh bay đi. Thân ảnh Ngự Thiên Dung chợt lóe, bay thẳng về hướng Bùi Nhược Thần, vung tay ôm lấy người hắn ở giữa không trung. Bị kia quán lực tác dụng, hai người đều tiếp tục bay đi. Mắt thấy hai người sắp rơi khỏi đỉnh núi, hai chim to phóng lên cao, vươn móng vuốt túm lấy bả vai bọn họ, kéo đi…

Lão tinh tinh kêu a lên một tiếng, “Hai con chim đó sao lại kết bè với nhân loại rồi?”

Ngự Thiên Dung bị Bùi Nhược Thần đâm phải, khí huyết quay cuồng, mùi máu xông lên yết hầu, không kiềm được ói ra một búng máu. Mà Bùi Nhược Thần bị cú va chạm làm gãy mất hai xương sườn, vẻ mặt đã sớm tái nhợt, vô lực tự bảo vệ mình.