Chương 309: CHƯƠNG 309: VÔ DƯƠNG SƠN

Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua Hỏa Hoa Quỳnh trong tay, lại lấy Đoạn Tâm Thảo trong tay Ngự Thiên Dung, lẩm bẩm: “Đã sắp đủ, chỉ còn thiếu Tam Sắc Quả.”

Tam Sắc Quả? Hai phi hổ liếc mắt nhìn nhau, không biết nghĩ cái gì, hai chim to cũng nhìn thoáng qua nhau, tựa hồ có chút do dự.

Bùi Nhược Thần ánh mắt thản nhiên đảo qua, “Các ngươi biết vị trí của Tam Sắc Quả?” Lời này, đương nhiên là nói với hai chim to.

Chi trống liếc mắt nhìn chim mái một cái, tựa hồ đang hỏi chim mái có đồng ý nói ra hay không. Bùi Nhược Thần quét mắt nhìn chim trống, chậm rãi nói: “Nếu như các ngươi có thể hỗ trợ tìm được, ta có thể hạ xuống yêu cầu đối với các ngươi, chỉ cần các ngươi cho ta sở dụng năm năm liền có thể tự do!”

Năm năm? Năm năm so với cả đời đúng là thực ngắn ngủi, đối với những thần điểu như chúng lại càng ngắn ngủi.

Chim mái có chút bị lay động, gật đầu với chim trống, đưa lưng cho Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung, ý bảo hai người ngồi lên lưng chúng nó.

Bùi Nhược Thần ngồi vào lưng chim trống, Ngự Thiên Dung ngồi vào lưng chim mái, hai chim to đồng thời vỗ cánh bay lên, hướng về phía ngọn nói âm trầm nhất trong Bách Thú Vực Sâu.

Hai phi hổ ở lại tại chỗ nhìn theo, thấy bọn họ đã bay xa, một trong hai con mới khàn khàn phát ra thanh âm, hỏi, “Tứ ca, ca nói bọn họ có lấy được Tam Sắc Quả không?”

Con phi hổ còn lại ánh mắt thản nhiên, không chút lo lắng, “Phải xem vào vận may của bọn họ thôi!”

“Ai nha, Tứ ca, chúng ta quên xin nữ oa kia một ít thuốc bột, bây giờ trở về biết ăn nào thế nào với đại ca a?”

Phi hổ được gọi là Tứ ca nghe vậy, trừng mắt, “Thối lão Lục, sao đệ không nhắc ta sớm!”

Lão Lục ủy khuất nói: “Đệ cũng là vừa mới nghĩ đến thôi, Tứ ca, chính ngươi cũng quên a, sao lại trách đệ!”

“Hừ, ta nhớ là nhớ những chuyện quan trọng, những việc nhỏ này đương nhiên ít lưu tâm.”

Ách ——

Lão Lục nhịn không được muốn vỗ ngực kêu to, Tứ ca nói cũng quá đi, hắn khi nào thì có chuyện gì quan trọng cần nhớ? Hứ, khinh bỉ bọn ca ca oan uổng tiểu đệ! “Tứ ca —— ôi chao? Uy —— tứ ca, ca đi đâu a?” Giương mắt nhìn lên thấy Tứ ca nhà mình tứ ca đã bay lên giữa không trung, lão Lục nóng vội cũng vội vàng tung cánh đuổi theo, “Tứ ca, ca đi đâu a?”

“Vô nghĩa, đi tìm nha đầu kia đòi thuốc bột a!”

“Nhưng là, đó là Vô Dương Sơn a, là ngọn núi âm u nhất trong Bách Thú Vực Sâu a, so với nơi này còn nguy hiểm hơn!”

Phi hổ lão Tứ liếc nhìn huynh đệ nhà mình một cái, “Hứ, cho dù như thế, chẳng lẽ ta mà sợ lão yêu kia sao?”

Lão Lục líu lưỡi, miệng người này chẳng có nói cái gì đồng nhất hết, bình thường là ai ân cần dạy bảo mình đừng đi về hướng kia? Bất quá, dù nguy hiểm, hắn cũng không thể một mình trở về, bỏ lại tứ ca a, cho nên, vẫn là đi theo về phía trước!

Trong lúc hai huynh đệ phi hổ tranh luận, đoàn người Bùi Nhược Thần đã đến Vô Dương Sơn, hơn nữa, vợ chồng chim to còn trực tiếp mang bọn họ tới đỉnh núi. Tuy rằng là đỉnh núi, Ngự Thiên Dung lại cảm thấy nơi này rất âm u, nếu ngọn núi ban nãy có chút cảm giác của thiên đình, thì ngọn núi này lại là âm khí bức người.

Bùi Nhược Thần đứng yên trong gió, giương mắt nhìn Tam Sắc Quả đang ở ngay phía trước bọn họ, nằm trên rãnh của một khối cự thạch. Tam Sắc Quả, nghĩa giống như tên, là một quả có ba màu, gồm màu đỏ, màu tím và màu lam. Khi trưởng thành, chúng lớn cỡ một quả trứng gà, xung quanh có năm phiến lá làm đài, thoạt nhìn dị thường lóe sáng! Chúng còn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, khiến cho người nào ngửi được đều nhịn không được muốn tiến lên cắn một ngụm.

“Chủ tử, đây là Vô Dương Sơn, là nơi ánh mặt trời khó có thể chạm đến mặt đất, cũng chính vì có hoàn cảnh như vậy, nên mới có thể trở thành nơi sinh trưởng tốt cho Tam Sắc Quả. Chủ nhân muốn lấy được Tam Sắc Quả, phải đả bại Cực Âm lão tinh tinh.”

Gì? Lão tinh tinh?!! Chẳng lẽ ở đây lại có một động vật luyện thành yêu tinh?

Bùi Nhược Thần bình thản nói, “Nó ở đâu? Hay là chỉ cần ta động thủ hái Tam Sắc Quả, nó sẽ hiện thân?”

“Đúng vậy, chỉ gần tới gần Tam Sắc Quả trong vòng ba trượng, nó sẽ hiện thân. Đây là quy củ trăm ngàn năm của Bách Thú Vực Sâu, cũng là chuyện mà mọi người đều biết.”

Trong vòng ba trượng? Rất kiêu ngạo a, cư nhiên tự tin trong vòng ba trượng cũng có thể phòng bị hết thảy những kẻ mơ tưởng hái quả!

“Chúng ta không phải là đối thủ, không thể hỗ trợ chủ nhân, cho nên, cuộc chiến này chỉ có trông cậy vào chính chủ nhân!” Chim trống nói xong, cùng chim mái thối lui đến vị trí xa nhất, ý tứ rất rõ, ‘chúng ta chỉ là người xem’.

Bùi Nhược Thần nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Ngươi cũng đi theo chúng nó xem diễn là được rồi.”

“Ta nghĩ, để ta ở lại hỗ trợ đi!”

“Không cần, ngươi không giúp được, hơn nữa, đây vốn là chuyện mà ta nên tự mình hoàn thành.” Nói xong cũng không chờ Ngự Thiên Dung đáp lời liền tung một chưởng vào bả vai Ngự Thiên Dung, lực đạo vừa đủ đem nàng đẩy lên người chim to, “Các ngươi, đến lúc tất yếu hãy mang nàng đi! Uớc định kia, đối với nàng cũng có hiệu lực.”