Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ, khe khẽ thở dài, “Thật đúng là bỏ được a, cư nhiên sảng khoái như vậy rời căn nhà đã ở vài thập niên!”
“Thay vì cảm thán người khác, ngươi mau ngẫm lại chúng ta nên đi lên thế nào đi!” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Nhược Thần truyền đến, kéo Ngự Thiên Dung về lại hiện thực.
Nhìn vách núi vạn trượng kia, Ngự Thiên Dung cảm giác trong lòng mình lạnh thật lạnh… Cao như vậy, không có công cụ thật là khó a! Quay sang nhìn lại, lòng càng lạnh, màn núi lở kia cơ hồ đã hủy đi một nửa Bách Thú Vực Sâu. Lúc này, nàng bỗng nhiên nghĩ tới bài “Thục đạo nan”* của Lý Bạch, ánh mắt chuyển động, nhìn sang Bùi Nhược Thần, “Uy, ta với ngươi thương lượng một chuyện?”
- Thục đạo nan = Đường đến nước Thục khó
“Nói.”
“Ngươi xem, tạm thời chúng ta không có con chim nào để thuần hóa, không bằng trước chơi đùa một chút, ai thua, người đó đi nghĩ biện pháp thuần hóa chim to!”
Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn nàng, thật không biết nàng nghĩ thế nào nữa, chẳng lẽ không lo lắng đối phương sau khi thuần hóa chim xong sẽ bỏ lại nàng sao? “Thú vị, ngươi định chơi thế nào?” Khi nói chuyện, Bùi Nhược Thần đã bắt đầu đưa mắt tìm tòi trong đàn thú, định chọn một con thuận mắt để thuần hóa.
“Hì hì, so tài làm thơ đi, ngươi không phải đại tài tử của Ly Quốc đó sao, khẳng định sẽ để tiểu nữ tử đây vào trong mắt!”
Thật đúng là biết cách làm người khác mù mắt a! Bất quá, hắn thật muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng có bao nhiêu tài, Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Được, ta nhường ngươi một bước, ngươi làm trước đi!”
Ngự Thiên Dung cười trộm một chút, lập tức đứng đắn ngâm nói:
“Nguy hồ cao tai
Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên
Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu
Hạ hữu xung ba nghịch chiết chi hồi xuyên
Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá
Viên nhứu dục độ sầu phan viên
Thanh Nê hà bàn bàn
Bách bộ cửu chiết oanh nham loan
Môn Sâm lịch Tỉnh ngưỡng hiếp tức
Dĩ thủ phủ ưng toạ trường than
Vấn quân tây du hà thời hoàn
Úy đồ sàm nham bất khả phan
Đản kiến bi điểu hào cổ mộc
Hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian
Liên phong khứ thiên bất doanh xích
Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích
Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi
Phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi
Kỳ hiểm dã nhược thử
Ta nhĩ viễn đạo chi nhân
Hồ vi hồ lai tai.
Thục đạo chi nan nan ư hướng thanh thiên.”*
- Đây là hành vi đạo văn trắng trợn của Ngự Thiên Dung. Bài gốc chính là bài “Thục đạo nan” của Lý Bạch, trong bài này có nói về hiện tượng núi lở, vì núi lở nên đường đi rất khó khăn. Ngự Thiên Dung đã cắt bớt nhiều đoạn, chỉ lựa ra những khúc ít dò ra tung tích đạo văn nhất.
Bản dịch:
Nguy hề, cao thay!
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Trên đỉnh có sáu rồng, lượn quanh vầng nhật;
Dưới có dòng sâu rẽ ngược, sóng cả đua chen.
Hạc vàng bay qua còn chẳng được;
Vượn khỉ toan vượt, buồn với vin.
Rặng Thanh Nê quanh co!
Trăm bước, chín vòng núi nhấp nhô.
Ngẩng trông Sâm Tỉnh, không dám thở,
Lấy tay vỗ bụng ngồi thở dài.
Hỏi bạn sang tây, bao giờ trở lại ?
Đường hiểm núi cao, khó lắm thay;
Chỉ thấy chim buồn gào cổ thụ,
Trống bay theo mái lượn rừng cây.
Núi liền cách trời chẳng đầy thước;
Thông khô vắt vẻo vách cao ngất.
Thác đổ dồn mau tiếng rộn ràng,
Vỗ bờ, tung đá, muôn khe vang.
Hiểm nghèo là như vậy,
Đường xa, thương cho ai.
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.”
Bùi Nhược Thần trong mắt hiện lên một chút khác thường, sắc mặt lại thản nhiên như trước, “Quả nhiên không tệ, ta lại xem nhẹ ngươi, lần này tính ngươi thắng!”
“Ách, thỉnh thoảng mới làm bài thơ a, không thể so làm sao biết ai hay hơn, yên tâm, ta rất công chính!”
Nôn…
Bọn dị thú nghe vậy đều không hẹn mà cùng quay đầu đi. Rất khách sáo, nữ nhân này lại còn nói êm tai như vậy, người ta đã thẳng thắn nhận thua rồi, ngươi còn nói ra một câu như vậy, quả thực rất… Làm cho người ta muốn nôn a!
Bùi Nhược Thần ánh mắt đảo qua đàn thú, nhất thời sáng ngời, “Ta nói ngươi thắng là ngươi thắng, để ta đi thuần hóa chim to!” Xoát một tiếng, Bùi Nhược Thần bay vút đi, đáp xuống một cây đại thụ, mỉm cười nói với con chim to toàn thân tuyết trắng: “Ngươi nhìn không tệ, làm phiền ngươi trở thành đồng bọn của ta!”
Con chim nọ phòng bị nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, tựa hồ có chút sợ hãi đối thủ của mình, đương nhiên, đây đều là vì trên người Bùi Nhược Thần tản ra đầy sát khí. Cái gọi là trước khi tấn công địch phải tấn công tâm, hắn ngay từ đầu đã có ý định chứng tỏ cường thế, khiến trong lòng con chim bắt đầu có sợ hãi, sau đó mới có thể dễ dàng thuần hóa.
Bất quá, người ta là con chim rất lớn a, lại là một dị thú, không phải tùy tiện người nào đều có thể đối mặt, cho nên, con chim nọ thét dài một tiếng liền tung cánh bay cao lên, một cú thẳng lên trời xanh, ở giữa không trung đảo quanh nhìn xuống Bùi Nhược Thần, tựa hồ còn có chút đắc ý: tiểu tử, ngươi có võ công cũng không thể đuổi kịp ta, ngươi có cách gì làm khó dễ được ta! Ha ha ha…
Bùi Nhược Thần có chút kinh ngạc, xem ra con chim này còn có biểu tình a? Bất quá, lão huynh, ngươi cũng quá đắc ý vênh váo đi? U nhã giơ lên ống sáo, liếc xéo con chim một cái: chờ xem!
Tiếng sáo u uẩn vang lên trong sơn cốc, từ uyển chuyển thánh thót trở nên cuồng bạo, cuồng phong đầy trời cư nhiên nháy mắt tề tựu đánh về hướng con chim nọ. Mắt con chim đều sắp trừng rớt, cư nhiên còn có loại thần công này, người này quá đáng sợ a!
Ngay lúc này, một con chim to đậu trên một cây khác đột ngột vỗ cánh dựng lên, nhưng là đánh về hướng Ngự Thiên Dung, tốc độ nhanh như thiểm điện. Ngự Thiên Dung vốn đang hào hứng nhìn cuộc chiến, thình lình có một cỗ sát khí đánh úp lại, theo bản năng né tránh, giương mắt nhìn lên, nhịn không được há hốc mồm, nàng không có tham gia huấn luyện chim nha, sao con chim này lại chủ động công kích nàng?
“Ngu ngốc, đó là chim mái, ta muốn thuần hóa là con chim trống kia, chúng nó là vợ chồng!”
Gì? Thế này cũng quá thông minh đi, chỉ là một con chim cư nhiên cũng hiểu được binh pháp vây Nguỵ cứu Triệu! Rất quý giá! Ngự Thiên Dung thoáng chốc nổi lên ý muốn chinh phục, tay áo nhẹ nhàng tung lên, đứng dưới một gốc đại thụ, nhìn lên con chim mái kia, “Chim đại tỷ a, ngươi một khi đã thông minh như vậy, liền đi theo ta đi! Dù sao bạn già của ngươi nhất định sẽ đi theo tên Bùi Nhược Thần kia rồi, ngươi nếu đi theo ta, về sau hai người vẫn có thể như hình với bóng nha!”
Con chim mái nghe Ngự Thiên Dung nói bạn già của mình sẽ thua, ánh mắt liền lạnh lùng lên, cúi người lao xuống đến, hé ra cái mỏ sắc nhọn định đâm thủng vài lỗ trên người Ngự Thiên Dung. Ngự Thiên Dung âm thầm cười lạnh, oa oa, con chim này cũng quá bao che khuyết điểm đi! Lắc mình tránh đi, đồng thời canh đúng thời cơ phất dải lụa gắn trên áo lên, quấn lấy thân thể chim mái, chỉ chừa lại một phần hai cánh. Chim mái bị trói, nhất thời vừa vội vừa giận, liều mạng vỗ cánh bay đi. Ngự Thiên Dung thế là thình lình bị mang lên, bay lên giữa không trung.
Thế này cũng không sao, chỉ là con chim mái kia tựa hồ còn có ý bay vào vách đá, tựa hồ muốn cho Ngự Thiên Dung va người vào đá.
Mẹ nó, chim gì mà cũng âm hiểm quá vậy nè!