Đang lúc bọn họ chạy trối chết, đám dị thú trong vực cũng chạy rào rào đi. Hiển nhiên là cảm giác của bọn động vật linh mẫn hơn nhân loại, hơn nữa chúng nó lựa chọn nơi chạy trốn cư nhiên cũng cùng hướng với đoàn người Ngự Thiên Dung.
Khi Ngự Thiên Dung thấy Quan Thanh Thu kéo cháu gái của mình Lan Hân Đình cùng đứa chắt trai Lan Khâm chạy đi gió, miệng trương lên thiếu chút nữa có thể nhét vừa một quả trứng chim: lão thái bà này, lại lừa nàng, căn bản là một cao thủ võ lâm, còn suốt ngày vờ đơn thuần trước mặt nàng! Khỉ thật, thật đáng giận!
Đến lúc tất cả mọi người tụ tập lên một đỉnh núi cách rất xa hướng núi lở, bọn họ phát hiện một chuyện rất buồn cười: bọn họ và nhiều dị thú trong vực chia làm hai đội, một đội chiếm cứ một nửa vị trí, đều đang mắt to trừng mắt nhỏ, không, phải nói là mắt thú trừng mắt người.
Người Lan gia trơ mắt nhìn nhà mình bị luồn hồng thủy như quái thú kia san bằng thành mảnh nhỏ, trong lòng đều ảm đạm. Nơi đó là nơi bọn hắn đã sống rất lâu, cư nhiên bị một hồi quái dị hồng thủy hủy diệt, hơn nữa, luồng hồng thủy kia lại mang theo đất đá, bây giờ có muốn xây lại một cái sơn trang ở chỗ chủ, phỏng chừng không có khả năng.
Quan Thanh Thu thở dài một tiếng, “Là thiên ý a!”
Lan Khâm không rõ nhìn lão tổ tông nhà mình, “Lão tổ, cái gì thiên ý a? Con thấy, đều là do hai người bọn họ mang đến vận rủi cho chúng ta, làm hại chúng ta mất đi nhà!”
“Không được nói bậy!” Quan Thanh Thu liếc mắt một cái, Lan Khâm ngoan ngoãn im miệng.
Ngự Thiên Dung lại há hốc mồm, này vẫn là lão thái bà ở nàng trước mặt luôn biểu hiện ‘ta cái gì cũng không hiểu, ta thực đơn thuần, tuy rằng đã mấy chục tuổi, nhưng là tâm tính vẫn là tuổi trẻ’ đó sao? Quả thực chính là uy phong lẫm lẫm a, xem ra những lời bà nói với mình lúc trước, mười câu thì hết chín câu rưỡi là bịa, thật sự là âm hiểm a! Nàng bội phục sát đất a!
Quan Thanh Thu đảo mắt nhìn toàn bộ người Lan gia, nói, “Đây là thiên tai, là tai họa tự nhiên, là do mấy ngày trước liên tục mưa to, tên là núi lở. Trong điều kiện địa hình thích hợp, một khối lượng nước lớn ngấm vào trong triền núi, làm mất tính ổn định của vật chất rắn. Kết quả, hỗn hợp vật thể rắn và nước sẽ bị trọng lực kéo xuống. Đây là một loại tai hoạ mang tính địa chất, bất quá, xảy ra ở sơn cốc này coi như là vạn hạnh, nếu nơi này chỉ có dân chúng phổ thông, phỏng chừng đã chết vô số.”
Lan Tĩnh tò mò nhìn bà nội nhà mình, “Sao bà nội biết, tôn nhi trước kia không có nghe nói qua chuyện như vậy đâu!”
“Hừ, con cho là đây là nặn bùn sao, tùy tiện là có thể phát sinh sao?”
“Nương!” Lan Bác Thiên và Lan Đào Hải đồng thời đi tới, trên tay còn mang theo mấy cái rương.
Quan Thanh Thu nhìn bọn hắn, “Ừm, tới vừa lúc, hôm nay chúng ta xuất cốc đi!”
A!
Người Lan gia ồ lên một trận, mới vừa mới thoát khỏi cái núi lở gì đó, lão tổ tông cư nhiên mang bọn họ xuất cốc, sự tình xảy ra càng lúc càng bất ngờ a!
Quan Thanh Thu không giải thích gì thêm, huýt sáo một tiếng, một lát sau, trong số đàn thú đối diện bọn họ liền bay ra mấy con chim to. Bộ dáng kia a, so với người còn lớn hơn, không thua gì con chim của Dương Quá trong “Thần điêu hiệp lữ”, thậm chí còn xinh đẹp hơn, cường đại hơn, “Nha đầu, muốn rời khỏi Bách Thú Vực Sâu thì phải dựa vào những con chim ở đây mới có thể đi lên, bằng không, cho dù các ngươi có tuyệt thế khinh công cũng khó bay lên trời nha!”
“Này là chim do nhà các ngươi thuần hóa?” Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn mấy con chim to.
Quan Thanh Thu gật gật đầu, tiện đà thần bí cười, “Bất quá, không thể cho ngươi đi nhờ xe, các ngươi phải tự lực thôi!”
“Ách, đừng nhỏ mọn như vậy a! Chúng ta nói thế nào cũng là đồng hương a!”
Quan Thanh Thu ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Ngự Thiên Dung, “Nha đầu, đồng hương là đồng hương, ngươi xem, ngươi cần Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả, ta không phải không ràng buộc gì liền tặng cho ngươi thôi! Còn cho ngươi miễn phí đi Tuyệt Học Động học võ công nha, đương nhiên, thế này là vì để cháu ngoại trai của ta sau này có trợ lực tốt, coi như có chút tư tâm. Nhưng, nói tóm lại vẫn rất hữu ích với ngươi!
Bất quá, có câu, là thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, ngươi từng đánh ngã một con trai, một cháu gái, một đứa chắt của ta, món nợ này phải tính nha! Ta cũng không phải người không niệm tình đồng hương, nên sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ muốn ngươi tự mình đi thuần hóa một con chim để bay khỏi vực! Ngươi xem, ta rất hào phóng đúng không!”
Khỉ thật! Đến lúc mấu chốt này, bà ta còn muốn tính sổ với mình! Ngự Thiên Dung cảm giác phong thuỷ đã thay đổi, lúc trước nàng đi tính sổ với Lan Tĩnh, này giờ thì bà nội người ta đến tính sổ với mình!
Quan Thanh Thu cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, trực tiếp chỉ huy người Lan gia leo lên lưng chim, chuẩn bị rời khỏi vực. Người nhà Lan gia tổng cộng chỉ có mười một người, trong đó hết bốn người là nha hoàn, chủ tử chỉ có bảy, nghiêm túc tính ra thật đúng là huyết mạch điêu linh. Cho nên chỉ cần sáu con chim to liền đủ để chở cả nhà bọn họ.
“Nha đầu, núi cao ắt có sông dài, ta ở Thanh Quốc chờ ngươi đến! Nhớ đừng quên đến thăm lão thái bà này a!”
Chim to kêu lên vài tiếng, liền giương cánh bay lên cao, nhất phi trùng thiên, mang theo người Lan gia rời khỏi sơn cốc.