Chương 144: CHƯƠNG 144: PHƯỢNG HOA TRÚNG ĐỘC

“Chúng ta là hướng về phía Tịch phủ.” Giả Phượng Hoa quyết định đánh cược một phen, trả lời vấn đề này, hắn sẽ không chết, chỉ cần nữ nhân này không nói dối.

Tịch phủ? Là phiền toái của Tịch Băng Toàn a! Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Hướng về hắn, sao lại xuống tay với ta?”

“Bởi vì ngươi là nữ nhân mà gần đây Tịch Băng Toàn để ý nhất, cho nên chủ tử định thông qua ngươi, tính kế hắn.”

Nga, nguyên lai nàng xem như là nữ nhân được Tịch Băng Toàn để ý a!

“Tịch phủ còn có người của các ngươi không?”

“Chuyện này… Ta không biết, chủ tử chỉ ra lệnh cho ta nhận nhiệm vụ này, những chuyện khác, chủ tử chưa bao giờ nói nhiều.”

Nói cũng phải, Ngự Thiên Dung nhìn hắn lần nữa, phát hiện sắc mặt hắn có chút trắng bệch, ánh mắt đảo qua đảo lại trên tay, quay sang nói với Trì Dương: “Cho hắn băng bó, sau đó khiến hắn rời đi.”

Trì Dương liếc nhìn người nằm trên mặt đất một cái, tuy rằng không muốn, bất quá vẫn băng bó cầm máu đơn giản một chút, sau đó mặt không chút thay đổi trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung.

Phượng Hoa giả cảm thấy cơn đau trên tay lập tức giảm bớt vài phần, dược của người nọ tốt thật!

“Ngươi đi đi!”

Phượng Hoa giả trầm mặc nhìn Ngự Thiên Dung một lát, nàng đến tột cùng là ngoan độc hay là nhân từ?

“Thế nào, định chờ chúng ta thay đổi chủ ý giết ngươi a?” Ngự Thiên Dung trừng hắn.

Phá lệ, Phượng Hoa giả cư nhiên rất lễ phép nói một câu “Cáo từ!” Sau đó mới biến đi.

Không chỉ có Ngự Thiên Dung kinh ngạc, ngay cả Phượng Hoa giả cũng tự thấy mình buồn cười, hắn cư nhiên không kìm được mà nói lời từ biệt với kẻ địch. Nhìn ánh trăng mênh mông, hắn than thở một tiếng, lần này là lần thất bại thảm hại nhất của hắn. Chưa có lần nào mà còn chưa kịp ra tay đã bị người ta nhìn thấu!

“Phu nhân —— “

“Chuyện ở Tịch phủ không vội, ngươi đi tìm Phượng Hoa trước đi, miễn cho gặp phải kẻ địch quá đông, hắn ứng phó không nổi.”

Trì Dương nhíu mày chần chờ, “Vậy phu nhân làm sao bây giờ? Trên người Phượng Hoa có nhiều độc dược như vậy, hẳn là có thể bảo mệnh, ta vẫn là lưu lại bảo hộ phu nhân đi!”

Ngự Thiên Dung ngẫm lại cũng thấy Phượng Hoa chắc sẽ không có việc gì, bất quá, không nhìn thấy hắn trở về, chung quy vẫn không an tâm, “Không cần, ta chỉ ở trong Tịch phủ, sẽ biết bảo vệ tốt bản thân. Chúng ta không rõ thực lực của đối phương, vẫn là nên đi tìm Phượng Hoa thì tốt hơn.”

“Phu nhân —— “

Ngự Thiên Dung phất phất tay, “Đi đi, ta không sao.”

Trì Dương nhìn nàng một cái, trầm mặc, xoay người rời đi. Phu nhân có lẽ không cần bọn họ bảo hộ, nhưng bảo hộ nàng lại là nhiệm vụ hiện tại của bọn hắn, cho dù là trong tình huống nào, bốn người bọn họ đều phải lấy an toàn của nàng làm đầu! Nhưng nay nàng lại bảo hắn đi hỗ trợ Phượng Hoa, nàng lo lắng cho Phượng Hoa sao?

Sau khi Trì Dương rời khỏi, Ngự Thiên Dung ôm trán nằm trên giường, có chút mệt, có chút đau đầu a!

Nàng không biết tình thế ở Thanh Quốc, cũng không biết thân phận của Tịch Băng Toàn, đương nhiên, đối với kẻ địch của hắn càng không có rõ ràng. Xem ra phải tìm người dò hỏi bối cảnh của hắn một chút, bằng không lần sau mình không chừng bởi vì hắn mà lâm vào âm mưu gì đó!

Lam Tĩnh Phong hẳn là hiểu biết thân phận của Tịch Băng Toàn, nhưng cái tên kia đã bỏ chạy, nói mình là sư huynh của Ngự Thiên Dung, mà người lại tuyệt không thân thiết, thật sự là khó khiểu! Cũng không cùng nàng hàn huyên chuyện quá khứ một phen, thật đáng giận!

“Phu nhân —— “

Ngoài cửa phòng truyền đến giọng của Trì Dương, Ngự Thiên Dung nghi hoặc đáp lời, sao lại trở lại nhanh như vậy?

Đi ra mở cửa, phát hiện người vừa mới bị nàng oán thầm, Lam Tĩnh Phong, cũng đến, hai người cùng nhau đỡ một người, đợi thấy rõ ràng, Ngự Thiên Dung thét lên một tiếng kinh hãi, “Phượng Hoa! Sao lại thế này?”

Lam Tĩnh Phong mày kiếm nhíu chặt, cùng Trì Dương nâng Phượng Hoa đặt lên giường, “Hắn trúng độc.”

A? Hắn giấu nhiều độc dược trên người như vậy, còn bị người khác hạ độc?

Lam Tĩnh Phong liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Sư muội, sao ngươi không bắt mạch cho hắn?”

A? Nàng? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn Lam Tĩnh Phong, đưa tay chỉa chỉa cái mũi của mình, “Sư huynh a, ngươi bảo ta bắt mạch cho hắn?”

“Đương nhiên, y thuật mà sư phó dạy cho ngươi hẳn là đủ để giải quyết.”

“Ngươi bị mắc chứng già cả lú lẫn rồi sao, ta mới vừa nãy đã nói với ngươi là ta đã sạch những chuyện quá khứ rồi!”

Già cả lú lẫn! Lam Tĩnh Phong đang định phản bác nàng, lại bị Ngự Thiên Dung đẩy một cái, “Nhanh giải độc cho hắn đi! Ngươi không phải sư huynh sao, khẳng định lợi hại hơn!”

Ách… Nữ nhân này! Lam Tĩnh Phong lạnh lùng liếc nhìn nàng, “Sư muội, nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này ngươi cũng quên?”

A? Vậy ngươi vừa rồi còn bảo ta cởi áo nghiệm thân làm chi! Hứ, Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Được rồi, nhanh động thủ cứu người đi!”

Lam Tĩnh Phong bất đắc dĩ lấy ngân châm ra, bắt đầu giải độc cho Phượng Hoa. Ngự Thiên Dung bên này quay sang hỏi Trì Dương, “Trì Dương, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, sao lại thế này?”

“Phu nhân, ta cũng không rõ lắm, mới đi không bao xa đã thấy hắn khiêng Phượng Hoa đến.”

“Hắn bị kẻ khác dẫn vào ổ mai phục, trúng mũi tên của đối phương, tuy rằng không trí mạng, nhưng lại có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh. Bất quá, hắn coi như không tệ, đến lúc trúng độc vẫn còn sức tung ra độc dược của bản thân, đem đối phương toàn bộ độc chết! Đủ hiểm, đủ tuyệt!”