“Phượng Hoa!”
Ngự Thiên Dung nhịn không được khẽ quát một tiếng, nàng cảm thấy Phượng Hoa giờ phút này có chút thất thường, nói câu nào cũng có chữ ‘giết’, như thể thế nào cũng phải ép nàng giết đám người áo đỏ kia cho bằng được.
Phượng Hoa khẽ sửng sốt, “Phu nhân có gì phân phó?”
“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta mệt mỏi.”
“Phu nhân —— “
Ngự Thiên Dung phất phất tay, “Đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Phượng Hoa thế này mới không cam lòng rời đi.
Ngự Thiên Dung khẽ nheo mắt nhìn Phượng Hoa rời đi, người này…
Xác định Phượng Hoa đã về lại phòng hắn, Ngự Thiên Dung đưa tay nhẹ nhàng gõ lên vách tường bên trái.
Trì Dương vô thanh vô tức tiến vào phòng Ngự Thiên Dung, đang định mở miệng hỏi lại bị Ngự Thiên Dung ra dấu im lặng, chỉa chỉa vào cái bàn bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống hẵng nói.
Trì Dương nghi hoặc tới ngồi vào bàn, liền nhìn đến trên bàn có một tờ giấy, xem xong những chữ viết trên đó liền vô cùng giật mình, cố gắng kiềm chế không tạo ra âm thanh, cầm lấy bút viết lên giấy, hỏi Ngự Thiên Dung phải làm sao bây giờ.
Ngự Thiên Dung cầm lấy bút viết… Hai người viết giấy trao đổi, bàn bạc xong Ngự Thiên Dung liền đốt giấy đi.
Trong phòng truyền ra tiếng ho khan nghiêm trọng của Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa rất nhanh tiến vào quan tâm, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng quên, “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
Lời vừa mới ra, người liền xuất hiện ngay trước giường Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung ngước lên nói: “Đột nhiên thấy không thoải mái…”
Phượng Hoa lo lắng bước lên vài bước định giúp nàng xem xét, bỗng nhiên thân thể bị điểm nhẹ, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được. Hắn kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân —— “
Trì Dương kéo hắn rời xa Ngự Thiên Dung vài bước, sau đó mới đẩy hắn xuống sàn, thuận tiện điểm á huyệt, rồi không chút khách khí vung phi đao xuống, ngạnh sinh sinh đóng đinh tay hắn xuống sàn. Mặc dù “Phượng Hoa” không thể lên tiếng, cơn đau đến tận tim kia làm cho hắn chảy mồ hôi ròng ròng.
Càng làm cho lòng người lạnh ngắt là Trì Dương cư nhiên thuần thục rút một khối khăn lụa, vừa vặn che khuất bàn tay hắn bị tiểu đao đâm trúng, sau đó mới giải á huyệt cho hắn. Lúc này, Ngự Thiên Dung mới giương mắt nhìn hắn, cười đến thực ôn nhu, nhưng là, hắn lại thấy cực kì kinh hãi, “Phu nhân, ngươi —— “
“Vị đại ca này, ngươi hẳn là thành thật đi, Phượng Hoa ở đâu, là ai phái ngươi đến giả mạo hắn?”
“Ong” một tiếng, người nằm trên mặt đất bỗng ngây ra như phỗng, “Phu nhân, ngươi nói gì vậy, ta chính là Phượng Hoa a!”
Ngự Thiên Dung nhíu mày nhìn Trì Dương, tựa hồ đang hỏi Trì Dương nên làm sao bây giờ, Trì Dương cung kính nói với Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta dạy hắn biết thế nào là nói thật!”
“Ừm, cũng được, dù sao ta cũng không được kiên nhẫn cho lắm.” Dứt lời, Ngự Thiên Dung thật sự định rời đi.
“Phượng Hoa” lúc này cả kinh, người này lại định đối phó hắn thế nào, một đao vừa nãy đã khiến hắn kinh hồn táng đảm, ai biết đao kế tiếp sẽ đâm vào đâu…
“Ta nói!” Ngay lúc Trì Dương để lộ hơn mười cây ngân châm chói lọi trong tay, người nào đó liền vội vã nói chuyện. Mỗi cây ngân châm kia đều dài chừng một ngón tay, nếu đều đâm vào trong thân thể hắn, cho dù hắn còn cái mệnh, cũng là nửa chết nửa sống.
Trì Dương thu hồi ngân châm, lãnh đạm đứng phía sau Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung vẻ mặt ý cười nhìn hắn, “Được thôi, ngươi sảng khoái một chút nói ra, ta cũng sảng khoái một chút thả ngươi, mọi người đều ít chịu tội, không phải người người cùng vui mừng sao!”
Người nằm trên mặt đất nhìn bọn họ, khẽ cắn môi, “Ta phụng mệnh đến giả trang Phượng Hoa, Phượng Hoa bị người của chúng ta dẫn đi rồi.”
“Ngay lúc Phượng Hoa đi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta thấy có người vào phòng của ngươi, sau đó hắn đi ra, nghĩ rằng đây là cơ hội trời ban, cho nên…”
Cũng còn may, Kẻ Mang Mặt Nạ không phải đồng mưu, “Vậy Phượng Hoa bị các ngươi dẫn đi đâu?”
“Chúng ta phân công nhau làm việc, hắn có khả năng bị…” Phượng Hoa giả có chút do dự, nếu nói ra kế hoạch của bọn họ là giết Phượng Hoa, nữ nhân này có khi nào sẽ giết mình không?
Trong mắt Ngự Thiên Dung hiện lên tia sáng lạnh, “Ta nói, ta kiên nhẫn không tốt, ngươi nếu nói thật, mặc kệ là tình huống gì, ta đều thả ngươi đi, nếu không thì…” Giết không tha!
Phượng Hoa giả trong lòng run lên: nữ nhân này thực độc!
Trì Dương ôn hoà bổ sung một câu, “Nói mau đi, thời gian của phu nhân rất quý giá.” Đồng thời cúi đầu nhìn thoáng qua ngân châm còn trên tay.
Phượng Hoa giả cảm giác cơn đau trên tay nhói lên một cái, vội vã nói: “Chúng ta phân công nhau làm việc, hắn bị một nhóm người khác dẫn đi rồi, cấp trên dặn dò chúng ta tốt nhất là nên giết hắn…”
“Sau đó cho ngươi ẩn núp bên cạnh ta?”
Phượng Hoa giả gật gật đầu, trong lòng mãnh liệt bi ai cho bản thân. Vì sao mình lại bị chọn làm người giả trang a, vì sao mình còn chưa ra tay làm nên chuyện gì đã bị người khác nhìn thấu?
Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, tựa hồ đang trào phúng màn xiếc đối phương, tùy tiện phái một người có thể đủ giả trang làm hộ vệ của nàng sao? Xem ra, chủ tử của hắn cũng nghĩ rằng nàng là ngu ngốc a!
Phượng Hoa giả thoáng nhìn nụ cười lạnh của nàng, tim đập phình phịch sợ hãi, bên tai lại truyền giọng nói nhẹ nhàng của nàng, “Chủ tử của ngươi là ai?”
Phượng Hoa giả cương cứng trên mặt đất, nếu nói ra chủ tử, trở về chỉ còn đường chết, còn nếu không nói… Bọn họ cũng sẽ không bỏ qua mình, làm sao bây giờ?
Ngự Thiên Dung thấy vẻ mặt xám xịt như tro tàn của hắn, lắc đầu, “Quên đi, ta cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta biết các ngươi là nhằm vào ta, hay là nhằm vào Tịch Băng Toàn!”
Phượng Hoa giả ngây ngẩn cả người, tựa hồ không tin nàng sẽ có lòng tốt như vậy mà buông tha hắn, Ngự Thiên Dung thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nếu muốn chết, ta cũng không ngăn cản.”