Liễu Quân Thư lạnh lùng công kích, không thèm trả lời Tần Khiếu. Tần Khiếu cảm thán nói: “Phu nhân, người xuất hiện bên cạnh ngươi thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc a! Cũng may, lần này chuẩn bị đầy đủ!” Vừa nói vừa cùng Liễu Quân Thư giao thủ.
Ngự Thiên Dung thấy võ công của Liễu Quân Thư tựa hồ ở trên Tịch Băng Toàn, có lẽ có thể thắng Tần Khiếu, bất quá, bọn Phượng Hoa a, bị cản ở nơi nào đây, nàng không có nội lực, căn bản không nghe ra bọn họ ở nơi nào.
“Thiên Dung, người của ngươi đang đánh nhau ở cửa hông bên ngoài phủ.” Liễu Quân Thư nhìn thần thái của Ngự Thiên Dung, liền cho nàng đáp án.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, nàng muốn đi xem tình hình bọn Phượng Hoa, bất quá, nơi này…
“Muốn đi thì đi đi , nơi này có ta!” Liễu Quân Thư không chút nào biến sắc nói.
Ngự Thiên Dung sải chân định đi, chợt thấy trong viện lại xuất hiện thêm vài tên mặc áo đỏ. Sắc mặt Liễu Quân Thư trầm xuống, tay trái rút ra từ trong tay áo một cây trường tiên, đánh vút vào bọn người áo đỏ, ngăn cản bọn họ tới gần Ngự Thiên Dung.
Tần Khiếu nhịn không được ủng hộ, “Quả nhiên là Bạch Mai công tử, Vô Ảnh Kiếm Pháp và Vô Danh Roi đều khiến người ta kính sợ! Tần Khiếu hôm nay xem như gặp may!”
Ngự Thiên Dung nhìn Liễu Quân Thư tay phải dùng kiếm, tay trái dùng roi, không khỏi cảm thán một phen, tư thái này, thật rất hot!
Liễu Quân Thư thấy Ngự Thiên Dung cư nhiên ngây ngốc nhìn mình, không khỏi quát khẽ: “Còn không mau đi!”
Trên thực tế, Ngự Thiên Dung chính là đang dùng ánh mắt thưởng thức động tác cực hot của hắn mà thôi, hơn nữa đang nghĩ nên làm thế nào để bảo lưu mỹ cảm nháy mắt này lại. Nghe hắn quát nhẹ, Ngự Thiên Dung bừng tỉnh, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi tìm bọn Phượng Hoa, cùng bọn họ cùng đối phó đám người áo đỏ này, thế nên, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Liễu Quân Thư thấy nàng chạy ra, binh khí trên tay càng thêm uy vũ sinh phong, chiêu thức cũng càng thêm sắc bén, Tần Khiếu thầm than trong lòng: nam nhân này, ngay cả sát chiêu cũng phải chờ nàng đi rồi mới dùng.
Liễu Quân Thư mắt lạnh nhìn bọn họ, hàn ý thẳng thấu lòng người, trừ bỏ Tần Khiếu không có đổi sắc, ba người mặc đỏ đi cùng nhịn không được run lên, sắc mặt lộ vẻ khẩn trương, loại cảm giác này, chỉ có lúc cận kề tử vong mới có thể cảm thụ. Nam nhân này muốn giết bọn hắn!
…
Trên đường Ngự Thiên Dung chạy ra cửa sau, phát hiện thủ vệ đều biến mất, trong lòng lại khẩn trương, cơ hồ là lao ra. Khi gần đến cửa hông Tịch phủ, thấy có một ít hộ vệ nằm trên đất, bọn Phượng Hoa đang kịch liệt giao chiến. Bọn người áo đỏ lần này không chỉ dùng Tam Tinh Trận đối phó, mà còn thêm màn xa luân chiến, hễ có trong ba người có một người bị thương, ngoài vòng tròn lập tức có người lên thay thế, tiếp tục tạo thành Tam Tinh Trận toàn vẹn công kích bọn họ, đã vậy còn chia tay đối phó từng người. Phượng Hoa mà Trì Dương đều nhíu chặt mày, hộ vệ Tịch phủ là hai ba người đối phó một Tam Tinh Trận, miễn cưỡng chống đỡ cục diện, bất quá, Ngự Thiên Dung nhớ tới Tần Khiếu có nói chuẩn bị kế hoạch thứ ba, hẳn là còn có bọn người áo đỏ ẩn núp đâu đó.
Ngự Thiên Dung cố hết sức làm cho mình tỉnh táo, bình tĩnh đánh giá cuộc chiến, Phượng Hoa và Trì Dương vẫn chưa dùng đến độc dược, hẳn là đều đoán được chỗ tối còn có địch nhân. Bất quá, xa luân chiến đang làm bọn họ dần đuối sức, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nhưng nàng lại nghe không ra bọn người áo đỏ ẩn dấu ở nơi nào, nếu dùng dược, không biết có thể lan đến chỗ bọn họ trốn hay không.
Ngay lúc Ngự Thiên Dung còn đang do dự, Phượng Hoa cố ý vô tình nhìn qua, nháy mắt một cái. Ngự Thiên Dung vui vẻ, hắn ám chỉ nàng có thể động thủ! Vậy là tốt rồi, bàn tay Ngự Thiên Dung lặng lẽ động đậy trong ống tay áo, một lát liền che miệng ho nhẹ vài tiếng, sau đó an an ổn ổn đứng một chỗ nhìn đám người đánh nhau. Nàng thật là may mắn, vì đám người áo đỏ đó tuy rằng thỉnh thoảng chú ý nàng, nhưng không có ai tiến lên định giết nàng.
Điểm ấy, Ngự Thiên Dung hẳn là nên cảm tạ Tần Khiếu, bởi vì bọn người mặc áo đỏ được Tần Khiếu ra lệnh, chỉ được vây khốn nàng, giết những người khác, nàng chỉ có thể để hắn tự mình động thủ. Cũng vì vậy, cả đám người áo đỏ đều không ai tiến lên giết nàng.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, gió nhẹ nhàng thổi. Khi Phượng Hoa giao thủ cùng bọn người mặc áo đỏ, thỉnh thoảng đánh ra chưởng phong quét về phía bọn họ, nhưng không tổn thương đến vị trí yếu hại.
Mãi cho đến khóe miệng Ngự Thiên Dung lộ ra ý cười, Phượng Hoa cũng cong cong khóe môi, bọn người mặc áo đỏ mới thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, chỉ kịp nhìn thấy khung cảnh đồng bọn lần lượt mềm nhũn rồi ngã xuống. Bọn người mặc áo đỏ chưng hửng nhìn nhau, không biết vì cái gì lại như vậy, trước khi hôn mê đều trừng mắt nhìn sang Ngự Thiên Dung, trong số tất cả mọi người, chỉ có nàng là có khả năng ra tay nhất!
Phượng Hoa vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi ra tay thực chậm a!”
Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn hắn, “Ta lại không có nội lực, làm sao có thể xác định lúc nãy có thể thành công hay không, bọn người áo đỏ này…”
Phượng Hoa đưa tay chỉ chỉ rừng cây nhỏ phía trước, “Lần này bọn họ thực chiếu cố lẫn nhau, trốn rất gần đây, ngay tại trong rừng cây, phỏng chừng toàn bộ sa lưới.”
Ngự Thiên Dung thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ tới Liễu Quân Thư còn ở trong sân, quay sang Trì Dương nói: “Trì Dương, ngươi cho hộ vệ Tịch phủ hộ vệ ăn giải dược, xử lý chuyện tình ở đây, bắt toàn bộ bọn người mặc áo đỏ. Phượng Hoa, chúng ta về viện đi, Tần Khiếu còn ở bên trong!”