Đối với lời Liễu Quân Thư nói, Ngự Thiên Dung cảm thấy thực không kiên nhẫn nổi. Vì sao mỗi lần nam nhân này xuất hiện trước mặt nàng đều là vì Nam Cung Tẫn, vì muốn làm người hoà giải bọn họ?
Đến nữ nhân của mình mà chính Nam Cung Tẫn còn không nói được, thì hắn nghĩ rằng bản thân khuyên bảo vài câu có thể thay đổi được cái gì sao?
“Quên đi, ta không muốn tiếp tục đề tài này với ngươi nữa, hắn là dạng người nào, hiện tại ta, không muốn để ý tới, cũng không rảnh đi để ý. Liễu công tử, Bạch Mai công tử lừng lẫy đại danh trên giang hồ, ngươi hãy bỏ qua nữ tử yếu ớt này đi! Ta không muốn lại có cái gì khúc mắc với Hộ Quốc tướng quân nữa, cũng không muốn nghe ngươi kể chuyện xưa của hắn.”
Liễu Quân Thư thấy Ngự Thiên Dung bài xích Nam Cung Tẫn như vậy, trong lòng thở dài, nỗi hối hận của Nam Cung sợ là chỉ có thể nuốt xuống bụng cả đời thôi.
Nhưng, bọn họ là huynh đệ, hắn không muốn thấy Nam Cung cứ buồn bực mãi. Từ vài năm trước, hắn đã âm thầm thề, cả đời này, hắn sẽ không phản bội người huynh đệ tốt này, nếu người đó có sai, hắn sẽ nhắc nhở; nếu người đó đã phạm lỗi, hắn sẽ tận lực giúp vãn hồi sai lầm; nếu người đó lâm vào sát cục, hắn sẽ đi cứu… Cũng giống như người từng liều lĩnh bảo vệ hắn, cứu tính mạng hắn.
Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để thay đổi cái nhìn của Ngự Thiên Dung, một âm thanh lạnh lùng truyền đến, “Phu nhân thật sự là tao nhã, cư nhiên còn có thể nhàn hạ thoải mái ngồi ở đây nói chuyện phiếm, bất quá, thái độ đối với tên Nam Cung Tẫn kia thật sự rất tốt! Nếu bỏ đi lập trường đối địch, nói thật, phu nhân a, ta thực tán thành quyết định của ngươi, rời đi Nam Cung Tẫn tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất của ngươi!”
Ngự Thiên Dung vừa nghe giọng nói đó, đôi mi thanh tú lập tức nheo lại, giương mắt nhìn lên, quần áo đỏ rực, quả nhiên là Tần Khiếu! Lúc nãy còn đang nghĩ sao bọn người mặc áo đỏ không xuất hiện mà lại thình lình chui ra một tên Liễu Quân Thư, bây giờ bọn hắn bỗng dưng hiện ra, có vẻ còn nghe lén bọn họ nói chuyện nữa! Võ công tên Liễu Quân Thư này không phải rất tốt sao, sao bị người ta tới gần gia môn mà vẫn không phát hiện?
Liễu Quân Thư nhìn đến ánh mắt nghi ngờ của Ngự Thiên Dung, sắc mặt có chút bối rối. Hắn quả thật có phát hiện động tĩnh, cũng biết người ẩn núp là một cao thủ, nhưng cứ tưởng là hộ vệ do Tịch Băng Toàn an bài để âm thầm bảo hộ Ngự Thiên Dung, cho nên mới không để ở trong lòng.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Tần Khiếu, “Lại thấy mặt, lần này, không biết Tần công tử đã chuẩn bị bao nhiêu kế hoạch a?”
Ngoài ý muốn, Tần Khiếu cư nhiên thoải mái dựng lên ba ngón tay, “Phu nhân, không sợ nói cho ngươi, lần này, vì tiễn ngươi đi, chúng ta cố ý chuẩn bị ba kế hoạch.”
Trong lòng có hơi kinh hãi, trên mặt vẫn bảo trì trấn định, Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua Liễu Quân Thư, trong lòng đắn đo một phen, mở miệng nói: “Liễu công tử, nếu ngươi thật sự muốn thay Nam Cung Tẫn làm chút gì đó, vậy thì, giúp ta giải quyết hắn, nếu được, ân oán trước đây giữa ta và Nam Cung Tẫn, bao gồm luôn cả vụ kiếp sát trên đường, sẽ xóa bỏ. Ừm, lần sau gặp mặt, ta cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, chỉ cần hắn đừng dây dưa không ngớt là được.”
Liễu Quân Thư khẽ ngẩn ngơ, lập tức thực nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, “Thật sao?”
“Ta không nói dối.”
Tần Khiếu chậc chậc vài tiếng, “Phu nhân, ngươi quả thật có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, tuyệt không lãng phí nhân lực bên người a!”
“Ha ha, đối phó các ngươi, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn thôi!”
Tần Khiếu gật gật đầu, “Cũng đúng, bằng không, một mình phu nhân sao có thể đối kháng chúng ta!”
“Hừ, đừng cho là ta không biết, hôm nay Tịch Băng Toàn thu được tin tức rời đi, ta nghĩ chắc là kế điệu hổ ly sơn kế ngươi! Cho người lộ ra tin tức giả, dụ Tịch Băng Toàn và một ít hộ vệ của Tịch phủ đi, để các ngươi có thể thuận tiện động thủ!”
Tối hôm qua, lúc đêm khuya, Tịch Băng Toàn được thuộc hạ báo cáo nói đã phát hiện tung tích của bọn người mặc áo đỏ, không những vậy còn lại vị trí dừng chân của bọn chúng. Một tháng vô thanh vô tức, đột nhiên có tin tức rất khó khiến người ta không thể nghi ngờ, nhưng người báo tin là một trong những người được Tịch Băng Toàn tín nhiệm, thế nên Tịch Băng Toàn mới quyết định dẫn người đi. Để bảo hiểm, hắn còn lưu lại một nửa số hộ vệ ở nhà bảo hộ nàng. Phượng Hoa và Trì Dương đương nhiên cũng lưu lại bảo hộ Ngự Thiên Dung.
Bất quá, hai người bọn Phượng Hoa đang làm gì a, chẳng lẽ cũng không phát hiện bọn người mặc áo đỏ đã vào trong? Hoặc là đã bị bọn chúng vây khốn?
“Phu nhân không cần chờ, lần này, hai tên hộ vệ của ngươi chắc chắn sẽ đi chầu Diêm Vương! Đặc biệt là cái tên Phượng Hoa kia!” Khiến hắn phải nuốt cơn tức lớn như vậy ở Lộng Xuân Lâu, hắn sao có thể không báo đáp tốt một chút! Ừm, hắn, là Tần Khiếu, trước nay luôn thích ân oán rõ ràng.
Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn hắn, “Xem ra, lần trước thực không nên buông tha các ngươi!”
Tần Khiếu vô tội nhún nhún vai chút không chút để ý, “Cho nên mới nói, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân, lời này, không phải sớm đã có người nói qua sao!”
Hừ, đúng là tên chết tiệt!
Liễu Quân Thư lại nhìn Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung, ngươi nói chuyện phải giữ lời!”
Ngự Thiên Dung có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi tên nàng như vậy! Trên mặt lại lãnh đạm thúc giục nói: “Vô nghĩa, giải quyết vấn đề trước đi!”
Được Ngự Thiên Dung cam đoan, Liễu Quân Thư không nói nữa, rút nhuyễn kiếm ra liền xông lên công kích. Thân ảnh hắn chợt lóe đi, Tần Khiếu hô nhỏ một tiếng, “Vô Ảnh Kiếm Pháp! Ngươi chính là Bạch Mai công tử?”