Ngự Thiên Dung cười không đáp, chỉ là liếc mắt nhìn hắn, làm việc phải có thứ tự trước sau thôi, huống chi nàng là chủ tử đó nha, cũng xem như là áo cơm cha mẹ a! Đương nhiên phải thiên vị nàng mới đúng.
Phượng Hoa rất là thèm nhỏ dãi nhìn chiếc bình sứ nhỏ, “Phu nhân, dù sao ngươi cũng không dùng hết, không bằng chia cho ta một chút đi!”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, nhàn nhã cất kỹ chiếc bình sứ nhỏ vào trong người, ý tứ thực rõ ràng, sẽ không cho ngươi đâu!
Phượng Hoa bất mãn oán giận, “Lão già kia thật sự là không phúc hậu, còn nói cái gì không có, rõ ràng đã phối chế xong hết lại một chút cũng không cho ta! Thật sự là rất đáng giận!”
“Được rồi, nhanh làm chính sự đi, vết thương trên mặt Trì Dương cũng không sao, nam tử hán đại trượng phu bị để lại sẹo càng có nam nhân vị, ba người cùng đi sẽ làm việc nhanh hơn!”
…
“Chậc chậc —— phu nhân, ngươi này ăn mặc kiểu này, nhìn rất bắt mắt a!”
Phượng Hoa vẻ mặt trêu chọc đánh giá bộ dạng Ngự Thiên Dung sau khi đổi nam trang. Trừ bỏ dáng người nhỏ gầy một chút, diện mạo thanh tú một chút, cũng tạm xem là một nam tử phong độ, tuấn tú lịch sự a!
Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc hắn một cái, “Nói nhiều, đi thôi! Bất quá, ngươi có chắc là bọn họ đi vào đây không?” Ngự Thiên Dung chỉ tay vào một tòa đại viện rực rỡ, bên trong truyền ra thanh âm rất khiến người ta mẫn cảm, mấy mỹ nữ đứng ở cửa kia chính là chiêu bài sống của cửa hiệu này!
Thanh lâu!
Đúng vậy, chỗ đầu tiên Phượng Hoa mang nàng đến là một thanh lâu. Lúc đánh nhau với bọn người mặc áo đỏ, hắn cố ý bỏ bột phấn lên người bọn họ, trước mắt, hắn chính là dựa vào mùi của bột phấn mà tìm đến đây.
Phượng Hoa nhún nhún vai, rất vô trách nhiệm trả lời: “Câu này phải hỏi thuốc của lão nhân và vật nhỏ này.”
Thuốc bột là một loại thức ăn do Độc Quái đặc biệt chế tạo, chuyên môn dùng để cho Nghi Điểu ăn, chỉ cần có nghe mùi hương, cho dù là cách hai ba ngày bay, con chim này vẫn có thể ngửi được, theo mùi hương mà bay tới người có dính thuốc bột.
Bởi vậy, vật nhỏ này líu ríu mấy tiếng liền mang bọn họ tới đây, lúc này còn dùng sức rướn người nhìn vào đại viện!
Ngự Thiên Dung thở dài, “Một khi đã như vậy, chúng ta mau vào thôi!”
“Phu nhân, đây là làm chính sự, nên bạc phải do ngươi phụ trách nha!”
Ngự Thiên Dung mới vừa nâng chân lên đột nhiên chững lại, xoay mạnh người một cái, hung hăng đẩy Phượng Hoa, “Đi vào làm chuyện của ngươi đi, suốt ngày cứ dong dài!”
Phượng Hoa lảo đảo vài bước tới cửa, lập tức có mấy mỹ nữ xông ra tiếp đón, “Công tử, vào trong ngồi đi a!”
Phượng Hoa quay đầu liếc xéo nữ nhân nào đó một cái, lập tức tươi cười nhìn vị mỹ nữ bên cạnh, “Được, gọi hồng bài cô nương của Lộng Xuân Lâu các ngươi đến tiếp bản công tử đi!”
Hồng bài? Ngự Thiên Dung nhịn không được liếc hắn một cái, rõ ràng là bóc lột tiền của nàng a!
“Phu nhân, ngươi có chắc là cũng muốn đi vào?” Trì Dương do dự nhìn nam nữ bên trong, nữ tử đi dạo thanh lâu không tốt nha, tin này mà truyền ra ngoài đối với thanh danh của phu nhân tuyệt không tốt!
Ngự Thiên Dung tiêu sái bắt chước người khác mở quạt xoạt một cái, u nhã quạt, “Đi thôi!”
Ách, bộ dáng này thực bĩ, tựa như một hoa hoa công tử! Trì Dương âm thầm líu lưỡi, phu nhân thật đúng là biết diễn!
Lúc này Ngự Thiên Dung là thiếu gia, Trì Dương là hộ vệ, còn Phượng Hoa, căn cứ vào một nguyên nhân nào đó, Ngự Thiên Dung cho hắn đi làm việc một mình, ba người đều mang mặt nạ dịch dung do Độc Quái đặc chế rồi mới xuất môn.
…
Khi Tịch Băng Toàn thu được tin tức, nhóm người Ngự Thiên Dung đã vào trong thanh lâu. Trong mắt Tịch Băng Toàn chứa đầy tức giận, hộ vệ của hắn cư nhiên để mặc nàng ra ngoài hồ nháo?
Nghe bọn hộ vệ nói nàng nữ phẫn nam trang đi ra ngoài cùng với Phượng Hoa và Trì Dương, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm. Bọn họ định đi làm cái gì, không nói hắn cũng đoán được, chính là, nàng không nên đi mạo hiểm!
Bọn hộ vệ cúi đầu, trong lòng âm thầm oán thán: là chính công tử dặn bọn họ phải nghe theo Ngự phu nhân, thế nên Ngự phu nhân muốn đi ra ngoài, bọn họ đương nhiên cho đi a, về phần dịch dung, cũng không ảnh hưởng cái gì, dù sao bọn họ đều nghe ra giọng nói là của Ngự phu nhân, chỉ là nữ phẫn nam trang mà thôi, sư muội của công tử chẳng phải cũng thường mặc như vậy sao?
“Lập tức phái người âm thầm điều tra, xem nàng đi chỗ nào, có tin lập tức nói cho ta biết!” Tịch Băng Toàn nghiêm mặt phân phó hộ vệ.
…
Mà Ngự Thiên Dung lúc này đã vào trong Lộng Xuân Lâu, đi lên nhã gian lầu hai, đợi tú bà mời mỹ nữ đến hầu hạ.
Trì Dương đứng phía sau Ngự Thiên Dung, cảnh giác nhìn chung quanh, khiến nha hoàn bưng nước trà lên có chút sợ hãi, vừa buông nước trà liền rời đi.
Ngự Thiên Dung đang định bưng trà lên uốn, Trì Dương liền đưa tay cản lại, thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân, cẩn thận có độc.”
“Đừng quá khẩn trương, nếu những người đến thanh lâu đều khẩn trương như ngươi thì còn vui vẻ cái gì được a?”
Trì Dương bất đắc dĩ, bất quá vẫn thử nước trà, xác định không có độc mới để Ngự Thiên Dung uống, Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng lắc đầu, khẩn trương quá mức, thật đúng là không tốt a!
…
“Để công tử đợi lâu, thực có lỗi.” Một thanh âm mềm mại truyền đến, bên cạnh cửa xuất hiện một thiếu nữ mặc quần áo vàng rực rỡ, thẹn thùng mỉm cười nhìn nàng. Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ: thân hình như rắn nước, như hoa như ngọc!
Không hổ là hồng bài!
Đang lúc cảm thán, Ngự Thiên Dung phát hiện vật nhỏ trong người cư nhiên bắt đầu vặn vẹo, nàng nhìn mỹ nữ trước mắt đầy ý vị, xem ra vận khí của Phượng Hoa thực không sai, chọn bậy chọn bạ lại đụng ngay nhân vật mấu chốt a!
Bất động thanh sắc ngồi yên, bình tĩnh phẩm trà, cùng đợi mỹ nữ chủ động hiến ân cần.
Nữ nhân nọ thấy Ngự Thiên Dung ở trước mặt mình lại có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc một phen. Nói thế nào thì nàng cũng coi như là mỹ nữ nhất đẳng, đối với dung mạo của bản thân, nàng hoàn toàn có tự tin, không có mấy nam tử nhìn mình lại không có chút phản ứng… Mà nam tử này thấy thế nào có vẻ không giống người đến tìm hoan?
Tâm tư chuyển động, nàng bãi khuôn mặt tươi cười đến gần Ngự Thiên Dung, “Công tử nhìn rất lạ mặt, không biết là người ở nơi nào nha? Ta tên là Hinh Dư.”
Ngay khi vị Hinh Dư cô nương này định đến gần Ngự Thiên Dung, Trì Dương liền đưa tay cản lại, Hinh Dư ngạc nhiên nhìn Trì Dương, “Vị đại ca này…” Theo như nàng đoán, Trì Dương là hộ vệ, Ngự Thiên Dung là thiếu gia, xưng hô đương nhiên có khác.
“Không cần khẩn trương, Hinh Dư cô nương mời ngồi, hắn là hộ vệ của ta, bình thường không cho ai tới gần ta trong vòng ba thước.”
Hinh Dư ngẩn ngơ, trong vòng ba thước? Đã đến dạo thanh lâu còn chú ý điểm này?
“Hinh Dư cô nương, người đẹp mà tên cũng lịch sự tao nhã, không bằng cho ta thưởng thức tài nghệ của ngươi một chút?”
Hinh Dư lại ngẩn ra, tài nghệ? Đến thanh lâu để thưởng thức tài nghệ của kỹ nữ? Đúng là quái nhân! Rất nhanh điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, nàng ôn nhu nhìn Ngự Thiên Dung, “Không biết công tử thích thứ gì?”
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Cầm kì thi họa đều thích.” Vị mỹ nữ này ngôn hành cử chỉ thật khá, biểu tình có thể chuyển hoán trong nháy mắt, làm cho khách nhân vừa lòng! Không tệ, không tệ! Sau này mình mở cửa hàng dịch vụ cũng phải tìm nhân tài như vậy mới được!
“Hinh Dư tài sơ học thiển, chỉ biết một chút cầm nghệ, nếu công tử không chê, ta xin bêu xấu.”
Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn nàng, ít nhất là mỹ nữ Hinh Dư và Trì Dương có cảm giác này, “Ta xin chăm chú lắng nghe.”
Hinh Dư sai người mang tới cổ cầm, đặt trên bàn, “Không biết công tử thích nghe khúc nào?”
“Tùy ý là được.”
Nghe vậy, Hinh Dư chỉ có thể dựa theo cảm giác của mình lựa chọn khúc. Vị khách nhân này nhìn như ôn hòa nhưng lại khiến người ta không thể xem thường, thế nên nàng cảm thấy mình không thể chọn những khúc tục khí diễm lệ bình thường. Hơn nữa, đáy mắt hắn hình như có vài điểm thâm tình…
Ngón tay ngọc bắt đầu trượt trên cổ cầm, cùng với tiếng đàn u nhã, Hinh Dư nhẹ giọng ngâm xướng:
“Nhà thiếp vốn ở núi Vu Sơn, vu sơn lưu thủy thường nghe nói. Tiếng ngọc cầm lay động tâm hồn, giống như bên trong cõi mộng.
Tiếng đàn như tiếng suối, nhất thời chảy vào khuê phòng. Dòng chảy xuyên qua rặng đá, dần dần gợn sóng.
Có khi tung bọt như ngậm gió lốc, lại giống như nức nở lưu không thông. Lúc dừng bỗng dưng im lặng, có khi tí tách trong bình sa.
Ức tích nguyễn công vì thế khúc, có thể sử trọng dung nghe không đủ. Bắn ra ký bãi phục bắn ra, nguyện giống như lưu tuyền trấn tướng tục.”
…
Một khúc kết thúc, Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, “Hay, khúc hay, thi hay, người đàn rất hay!”
Hinh Dư xấu hổ e lệ nhìn Ngự Thiên Dung, “Công tử quá khen, Hinh Dư cũng chỉ là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, không dám được công tử khen ngợi.”
“Ha ha, mặc kệ thơ là của ai, cầm nghệ và tiếng hát của ngươi đã là vô cùng hay. Hinh Dư cô nương thật sự đã khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa a, nếu trong số người của ta cũng có được người như ngươi, không chừng sự nghiệp của ta sẽ càng ngày càng hưng thịnh a! Thật sự là hâm mộ lão bản ở đây a!”
Hinh Dư ngạc nhiên nhìn Ngự Thiên Dung, “Công tử cũng là người làm ăn?”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Ân, bất quá, không phải là loại buôn bán này.”
Hinh Dư sắc mặt có chút quẫn bách, ánh mắt hàm chứa vài phần u oán, “Công tử có phải cũng cảm thấy những nữ nhân như chúng ta đều thực ti tiện?”
“Hinh Dư cô nương hiểu lầm, ta chưa từng nghĩ như vậy, các nàng lựa chọn thế nào đều có nguyên nhân, mà công việc vốn chẳng phân biệt là quý hay tiện.” Ngự Thiên Dung vội vàng giải thích, nàng quả thực không có khinh thường những nữ nhân đó, thanh lâu sở dĩ có thể tồn tại là do kết quả của xã hội, nếu không phải thời đại này cần, thanh lâu há có thể sinh tồn sao?
Hinh Dư thần sắc khẽ động, khẽ giương mắt nhìn Ngự Thiên Dung, thấy trong mắt hắn đều là chân thành, hắn thật sự không có khinh thường các nàng, điều này khiến nàng cảm thấy có chút cảm động. Ở nơi phong hoa tuyết nguyệt này, xem như đã rành đạo lí đối nhân xử thế, đã sớm biết thế nhân đối đãi các nàng thế nào, cho dù gặp được người chịu ra tay khẳng khái, nhưng để hắn cưới ngươi về nhà thì còn khó hơn lên trời, nhiều lắm cũng chỉ là mang về làm thiếp, nếu muốn thật sự trở thành một phu nhân đường hoàng, kia chỉ là mộng!
Ngự Thiên Dung thấy nàng không nói lời nào, ngược lại khẽ cười nói: “Hinh Dư cô nương tài mạo song toàn, khó được hữu duyên quen biết, ta cũng xin tặng Hinh Dư cô nương một bài thơ!
“Thập chỉ sinh thu thủy, sổ thanh đạn tịch dương.
Bất tri quân thử khúc, tăng đoạn kỷ nhân tràng?
Tâm tạo hư vô ngoại, huyền minh chỉ giáp gian.
Dạ lai cung điều bãi, minh nguyệt mãn không sơn.
Thanh xuất ngũ âm biểu, đạn siêu thập chỉ ngoại.
Điểu đề hoa lạc xử, khúc bãi đối xuân phong”
(Đừng hỏi ta cụ thể nghĩa bài thơ, ta chỉ lờ mờ đoán được là khen tiếng đàn thôi)
Bài thơ nghe thực cảm động, lúc này Hinh Dư nhìn Ngự Thiên Dung đã không giống trước kia, “Công tử mới là tài văn chương hơn người, Hinh Dư cảm thấy không bằng, đa tạ công tử đã khen. Như lời công tử nói, khó có dịp được quen biết, hôm nay xin để Hinh Dư tiếp công tử chè chén một phen đi!” Nói xong tự mình rót rượu đưa đến trước mặt Ngự Thiên Dung.