Kẻ Mang Mặt Nạ tựa hồ nhìn ra Ngự Thiên Dung nghi hoặc, nhàn nhàn nói: “Uy, ta nhưng là giúp ngươi giải quyết bọn họ nga, ngươi xem, đối với ngươi không có uy hiếp.”
“Nhưng là ngày sau để lại càng nhiều tai hoạ ngầm.” Ngự Thiên Dung không chút khách khí nói ra ý tưởng trong lòng.
Kẻ Mang Mặt Nạ lắc đầu, “Ta chỉ có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề trước mắt, về sau thế nào không phải là chuyện ta cần lo lắng!”
“Cũng phải, vậy tiểu nữ tử ngay tại đây đa tạ công tử ra tay cứu giúp.” Ngự Thiên Dung cực kỳ đứng đắn tạ lễ Kẻ Mang Mặt Nạ.
Kẻ Mang Mặt Nạ lui về sau vài bước, tựa hồ cảm thấy khó tin, đáy mắt còn hiện lên một tia kinh ngạc. Bất quá rất nhanh liền trở lại lạnh lùng, “Nếu không chuyện gì, vậy cáo từ!”
Ngự Thiên Dung khẽ nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Được, cảm tạ công tử.”
Kẻ Mang Mặt Nạ liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái rồi lắc mình rời đi.
Ngự Thiên Dung đảo mắt một vòng nhìn những người tham chiến, thấy Tịch Băng Toàn bị thương nặng nhất, nên quyết định chữa thương cho hắn trước. Nàng đến trước mặt hắn, lấy khăn lụa và kim sang dược trong tay áo băng bó cho hắn, xong lại quay sang băng bó cho nhóm Tư Duyên. Mới đầu Tịch Băng Toàn vẻ mặt rất vui mừng, nhưng đến khi thấy Ngự Thiên Dung cũng tự tay băng bó cho hai hộ vệ liền bắt đầu giận dỗi, cảm thấy nàng chỉ là đối xử bình đẳng, không đặc biệt chú ý tới mình.
Nhóm người Tịch lão tổ đều vây quanh Tịch Băng Toàn, lo lắng hỏi thăm, Ngự Thiên Dung nhìn mà khe khẽ thở dài, hắn thật đúng là được yêu thích a!
“Phu nhân, kế tiếp làm sao bây giờ?” Trì Dương đối với bọn người mặc áo đỏ kia rất kiêng kị, hai người bọn họ căn bản không thể bảo hộ phu nhân chu toàn, cho dù là ở Hội Họa Viên, có thêm Triển Cảnh và Hạ Duyệt cũng không phải đối thủ của đám người kia.
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Ta lại không biết đối phương là ai, hiện tại hỏi ta cũng không có cách a! Chậm rãi nghĩ biện pháp đi!”
Phượng Hoa giựt giựt mi mắt, “Phu nhân, lời này của ngươi rất không phụ trách!”
Ngự Thiên Dung ha ha cười, “Không có biện pháp a, không thì ngươi nói cho ta nghe đi, ngươi không phải đã nhìn ra lai lịch võ công bọn họ sao?”
“Phu nhân, ta cũng chỉ là biết Tam Tinh Trận từng được một thần bí tổ chức trên giang hồ sử dụng, nhưng khi đó, cái thần bí tổ chức kia xuất quỷ nhập thần, không ai biết chi tiết về bọn họ, sau lại thần bí tiêu thất, cho nên ta chỉ là nghe nói mà thôi.”
Hừ, vậy không phải rất phiền toái? Còn là thần bí tổ chức nữa chứ! Ai, thật sự là phiền toái a!
“Phu nhân, về trước rồi nói sau!” Tịch Băng Toàn rời đi Tịch lão tổ, đi tới nói với Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung còn chưa trả lời, Chúc Mạn Hương liền mở miệng nói: “Biểu ca, đám người mặc áo đỏ kia đến là vì nàng, ngươi đem nàng về nhà chẳng phải là tự tìm phiền toái? Không thể mang nàng về nhà!”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng liếc nàng một cái, “Nếu không có chuyện gì, ngươi hãy tự mình về nhà đi, ta hiện tại không rảnh để bảo vệ an nguy cho ngươi!”
Nghe vậy, hai mắt Chúc Mạn Hương đỏ lên, kéo áo Tịch lão tổ, cực kì ủy khuất khóc lóc, “Lão tổ, ngươi nghe —— “
Tịch lão tổ thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ vỗ vỗ bàn tay nàng, “Hương Nhi, chúng ta đi về trước đi, để Băng Toàn làm chính sự quan trọng hơn.”
“Lão tổ ——” Chúc Mạn Hương dậm chân một cái, thập phần không cam lòng, việc Tịch Băng Toàn một lòng duy hộ Ngự Thiên Dung khiến nàng cảm thấy thực không thoải mái, phi thường không thoải mái!
Bất quá Tịch lão tổ cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, bà là trưởng bối của Tịch gia, Tịch gia có thể trở thành đại phú quý như ngày nay cũng có không ít công lao của bà, thế nên trong tình huống này, bà đương nhiên lấy tằng tôn của mình làm trọng, Hương nhi dù sao chỉ là họ hàng, sao có thể so với con cháu nhà mình, bà có cưng chiều nha đầu này thế nào cũng không thể làm hỏng chuyện của tôn nhi mình. Bởi vậy, mặc kệ Chúc Mạn Hương vui buồn, bà vẫn mang nàng và hộ vệ về nhà.
Trở lại Tịch phủ, Tịch Băng Toàn lập tức phái người điều tra bọn người mặc áo đỏ, hy vọng có thể dùng nhân mã của mình tìm được một ít manh mối.
Ngự Thiên Dung nhàn nhã nằm trên ghế quý phi trong sân, thảnh thơi quạt quạt, thoạt nhìn tuyệt không chút sốt ruột trước tình cảnh của mình. Trì Dương bất đắc dĩ nhìn Phượng Hoa, “Ngươi cảm thấy phu nhân là có tự tin hay là khổ trung mua vui?”
Phượng Hoa trợn trắng mắt nhìn trời, “Ai biết được!”
Thấy hắn xoay người đi ra ngoài, Trì Dương gọi hắn lại, “Phượng Hoa, ngươi định đi đâu?”
“Ra bên ngoài đi dạo a, trên mặt ta lại không có bị thương, đi ra ngoài cũng sẽ không tổn hại hình tượng.”
Trì Dương sờ sờ mặt mình, vừa rồi giao chiến hắn không cẩn thận bị chém trúng mặt, người này có cần vui sướng khi người gặp họa nhắc nhở hắn sao?
“Được rồi, ta đi rồi sẽ trở lại. Ngươi ở nhà bảo vệ phu nhân đi!”
Phượng Hoa đang định rời khỏi tiểu viện, Ngự Thiên Dung nhẹ giọng kêu: “Phượng Hoa, ngươi đứng lại.”
Phượng Hoa quay đầu nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, có chuyện gì cần sai bảo?”
“Mang ta cùng đi đi!”
Cái gì! Phượng Hoa há hốc mồm, lập tức ném một cái xem thường, “Phu nhân, ngươi tuy rằng không phải mặt mày hốc hác, nhưng, ngươi chỉ một nữ tử tay trói gà không chặt, đi theo ta thật sự không tiện a!” Quả thực chính là trói buộc! Đương nhiên, câu cuối không thể nói trắng ra.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, bàn tay từ trong áo lấy một cái bình sứ nhỏ, huơ huơ trước mặt bọn họ. Phượng Hoa nhìn thấy chiếc bình sứ tráng men xanh biếc kia liền kinh hô một tiếng, “Hóa ra lão già đưa nó cho ngươi! Khó trách ta lấy không được, thật sự là đáng giận!”