Chương 106: CHƯƠNG 106: TỊCH PHỦ

Tịch Băng Toàn lại liếc nhìn gã sai vặt một cái nữa, “Tiểu Đan, ngươi hình như rất đa tâm thì phải?”

Gã sai vặt tên Tiểu Đan vội vàng thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Công tử thứ tội, thuộc hạ không dám..”

“Về sau, khi ta ta không ở nhà, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không được làm trái ý của phu nhân, nhớ chưa?”

Tiểu Đan lòng âm thầm kinh ngạc, bất quá vẫn biểu hiện như thường, lập tức cung kính gật đầu nói đã nhớ. Đây thật là tin mới a, công tử của bọn họ chưa từng trân trọng một nữ tử nào như vậy đâu, không chỉ mang về phủ, mà còn muốn bọn họ đều phải vâng mệnh nha!

Ngự Thiên Dung đánh giá tòa đại viện, đình thai lầu các đều có, nhưng, nói thế nào đây, nơi này có cảm giác không được an bình cho lắm! Ha ha, cảm giác gì thế này, mình mới lần đầu tiên đến đây, sao lại thấy nhà người ta sân không có an ninh? Nàng nhìn khắp nơi, có hồ nhỏ, có đình viện, có núi giả, có hoa viên, mọi thứ đều được bài trí rất thỏa đáng, ngay cả khí sắc của gã sai vặt này cũng không tầm thường, thân phận của Tịch Băng Toàn quả nhiên không đơn giản!

“Phu nhân, mời đi bên này.” Tịch Băng Toàn dẫn bọn họ vào một khuôn viên, thập phần lịch sự tao nhã. Đây là một tiểu viện độc lập, cách điệu thanh nhã, bên trong có một hồ nước, sóng đánh nhè nhẹ, bên bờ liễu rủ lả lướt, màu xanh trải dài, làm cho người ta bất giác cảm thấy thật mát mẻ.

Trên mặt Ngự Thiên Dung lộ ra nụ cười vừa lòng, “Băng Toàn, ngươi chọn nơi ở rất khá a! Ta thích.”

“Phu nhân thích là tốt rồi!” Tịch Băng Toàn mỉm cười, thấy có lọn tóc rơi trên mặt nàng, bàn tay tự nhiên nhẹ nhàng vén ra sau giúp nàng, “Phu nhân, có cái gì không hài lòng cứ bảo bọn họ đi làm là được.”

Có lẽ là bởi vì phong cảnh đẹp, tâm tình vui vẻ, nên Ngự Thiên Dung không phủi tay hắn ra. Tiểu Đan đứng bên cạnh nhìn mà trợn tròn mắt, công tử… Này, này… Cũng quá ôn nhu đi!

Tịch Băng Toàn liếc nhìn bọn họ một cái, “Tiểu Đan, hai vị này là hộ vệ của phu nhân, ngươi đưa bọn họ ở tại cách vách để bảo hộ phu nhân, cũng không thể chậm trễ.”

“Vâng, công tử.”

Tiểu Đan mang bọn Trì Dương, Phượng Hoa rời đi, trong lòng khẽ nói thầm, ngày mai biểu tiểu thư sẽ đến, nếu biết công tử đem Thính Phong Viên cho vị “Phu nhân” này ở, , khẳng định sẽ làm náo loạn cả lên, ai da, đến lúc đó phải làm sao a!

Tịch Băng Toàn cùng Ngự Thiên Dung ngồi trong sân phẩm trà. Bọn nha hoàn mang nước trà đến, tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng đều thực tự giác tránh sang một bên, không quấy rầy người ta phong hoa tuyết nguyệt. Bất quá, rình coi vẫn có thể nha! Tuy công tử võ công rất cao, đối xử với hạ nhân nhà mình cũng không rất nghiêm khắc, cho nên chỉ cần đừng chạm vào điểm mấu chốt của công tử, thì vẫn có thể rình coi một chút!

Một đám nha hoàn, gã sai vặt cùng chen chúc bên cạnh cửa sổ nhìn vào trong viện, thấy công tử nhà mình tươi cười sáng lạn, cùng Ngự Thiên Dung chuyện trò vui vẻ rất đắc ý, trong lòng thầm yêu thích và ngưỡng mộ: đây là cô nương nhà ai a, không, là phu nhân, vì sao có thể khiến công tử nhìn với cặp mắt khác xưa a?

“Bọn nô tài các ngươi, đang nhìn cái gì vậy?” Bỗng nhiên, một thanh âm bén nhọn đánh gãy lạc thú rình coi của bọn họ, khi bọn nha hoàn, gã sai vặt xoay người nhìn đến thân ảnh quen thuộc, trong lòng đồng thời hiện lên một tia ám quang: ai, mất mặt!

Vị cô nương xinh đẹp như hoa này là biểu muội của công tử bọn họ, Chúc gia tiểu thư: Chúc Mạn Hương.

Nàng ta thường xuyên đến Tịch phủ dây dưa công tử của bọn họ, mỗi lần vừa nghe đến công tử về, thế nào cũng sẽ xông tới dây dưa. Lúc đầu, bọn họ ai nấy đều đau đầu, về sau, chuyện tình cứ lặp đi lặp lại, công tử luôn cư xử lạnh lùng với nàng, mọi người đều thấy không kịch gì hay, dần dần hạ nhân từ trên xuống dưới đều đem đây là một màn khôi hài, tập mãi thành thói quen.

Bất quá mặt ngoài công tác vẫn phải làm, cả đám người rất có khuôn có dạng hành lễ, “Chào biểu tiểu thư.”

Chúc Mạn Hương ngạo mạn trừng mắt nhìn bọn họ một cái, giáo huấn nói: “Biểu ca ít ở nhà, bọn nô tài các ngươi liền càng ngày càng vô pháp vô thiên, coi chừng ta nói cho biểu ca!” Nói xong lại nhìn sang trong viện, Thính Phong Viên là nơi thanh tịnh nhất trong Tịch phủ, bởi vì Tịch Băng Toàn không cho người bình thường ra vào nơi này, bọn nô tài này —— “Các ngươi ở đây nhìn cái gì?”

Một nha hoàn trong nhóm nhẹ nhàng đưa tay chỉ, “Công tử mang một vị khách đến, chúng ta tò mò a!”

“Là ai?”

“Một vị cô nương.” Một gã sai vặt cố ý ái muội nói.

Chúc Mạn Hương vừa thấy thần sắc bọn hắn liền cảm thấy khó chịu, tự mình mình bước tới tìm hiểu ngọn nguồn. Một nha hoàn thấy vậy, vội vàng kéo nàng lại, “Biểu tiểu thư, công tử vừa trở về, còn dặn không được làm phiền hắn tiếp đãi khách quý, ta thấy…”

“Cút ngay, có ai còn quý giá hơn bổn tiểu thư a, ta cứ muốn đến xem!” Chúc Mạn Hương đẩy mạnh ra, nha hoàn kia đứng không vững suýt ngã xuống đất, may mà có một nha hoàn bên cạnh đúng lúc đỡ lấy nàng. Đám người vụng trộm trao đổi ánh mắt, chuẩn bị xem kịch vui, bất quá, bề ngoài thôi, đều lộ ra thần sắc khó xử.

Chúc Mạn Hương vốn là kích động đến tìm Tịch Băng Toàn, không ngờ còn không có nhìn thấy biểu ca đã có nha hoàn ngăn mình lại, giống như biểu ca thực dẫn theo người nào trở về, trong lòng nhất thời trầm xuống, nàng nhất định phải xem cho rõ!

Giận đùng đùng đến trước cửa Thính Phong Viên, liền thấy Tịch Băng Toàn ôn nhu rót trà cho một nữ tử, còn gắp một miếng bánh cho nàng ta, vẻ mặt ôn nhu khiến người ta nhịn không được trầm luân, nhưng là, biểu tình này, hắn chưa bao giờ đối xử với mình như vậy!