Chương 105: CHƯƠNG 105: NÀNG HIỂM

Ngự Thiên Dung hắc hắc cười, “Đương nhiên là thứ tốt a! Đây chính là viên thuốc mà ta đã đặc biệt nhờ một vị cao nhân giang hồ làm ra a, nếu ngươi về sau vẫn dây dưa không ngớt, ta sẽ khiến ngươi đau ruột lủng bụng, vô cùng đau đớn! A, đúng rồi, vị cao nhân đó nói cho ta biết, thuốc này hiệu quả rất ngắn, chỉ có một năm, nếu muốn bảo trì thì phải ở cùng thời điểm này năm sau dùng thêm một viên mới có thể tiếp tục khống chế đối phương.. Ha ha, Hộ Quốc tướng quân, một năm này, ngươi cần phải bảo trọng a, nếu vạn nhất trúng phải độc dược gì khác, ta cũng không dám cam đoan dược hiệu có thay đổi hay không, làm ngươi bỗng dưng đi gặp Diêm Vương a!”

Lòng Nam Cung Tẫn lạnh băng, ánh mắt oán giận càng sâu, “Ngươi cư nhiên muốn độc hại bản tướng quân?”

Ngự Thiên Dung vô tội nhún nhún vai, cực kì thành khẩn nói: “Ai da, đừng nói vậy nha, tốt xấu Hoàng Thượng cũng tự mình đến, bảo ta đừng làm gây sự với ngươi, nhưng mà, trước mắt là ngươi gây sự với ta, ta đây chính là do bất đắc dĩ mới vận dụng phương pháp này a! Yên tâm, chỉ cần ngươi không chọc giận ta, ta sẽ không nhẫn tâm làm ngươi chịu khổ! Đương nhiên, nếu ngươi có thể tìm được danh y giải độc, ta cũng thực cao hứng thay ngươi, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta lại giáp mặt một phen là được! Dân nữ nhưng là người rảnh rỗi a, ngẫu nhiên vẫn có tâm tình chơi đùa với người khác.”

Nhìn kia vẻ mặt vô tội kia, Nam Cung Tẫn lần đầu tiên cảm giác được trái tim băng giá, nữ nhân này vẫn là Ngự Thiên Dung sao? Nàng vẫn là nữ nhân vô cùng ái mộ mình đó sao? Vì sao hắn bỗng nhiên cảm thấy tê dại khắp toàn thân kinh mạch, còn có chút đau đớn? Chẳng lẽ là do viên độc dược kia?

“Phu nhân —— “

Thân ảnh ba người trước sau xuất hiện, Tịch Băng Toàn vội kéo nàng cách xa Nam Cung Tẫn vài bước, mới chậm rãi mở miệng nói: “Phu nhân, ngươi không nên đến gần hắn quá!” Trong giọng nói còn mang theo một chút trách cứ.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không sao, hắn đã trúng độc, không thể làm gì ta.”

Tịch Băng Toàn nhìn chằm chằm hắc y nhân, mang Ngự Thiên Dung lên xe ngựa, sau đó mới bước tới định kéo khăn che mặt của hắn xuốn, lại bị Ngự Thiên Dung kêu lại, “Băng Toàn, cứ để hắn như vậy đi, ta đã biết thân phận của hắn, lát nữa sẽ nói cho ngươi. Bây giờ chúng ta đi thôi!”

Phượng Hoa lại cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ta thấy hắn chính là chủ mưu, không bằng giết đi! Chân chính miễn trừ hậu hoạn!”

Đáy mắt Nam Cung Tẫn hiện lên một tia tàn khốc, chỉ là một tên hộ vệ cư nhiên giựt giây chủ tử giết hắn Hộ Quốc tướng quân! Hừ, sau này hắn nhất định sẽ không tha cho tên đó!

Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Phượng Hoa, hắn nhưng là Ly Quốc Hộ Quốc tướng quân a, triều đình đại tướng, chúng ta sao có thể giết, mạng của hắn là thứ Hoàng Thượng rất nâng niu a!”

Phượng Hoa sửng sốt, quay đầu liếc mắt đánh giá Nam Cung Tẫn, “Thất kính, thất kính, cư nhiên nhìn nhầm, nguyên vốn tưởng rằng chỉ là hạng người giang hồ tam giáo cửu lưu, vì coi trọng phu nhân nên mới… Ha ha, Hộ Quốc tướng quân a, tại hạ thật có lỗi, thật đúng là nhìn nhầm!” Nói xong nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, chuẩn bị chạy đi. Nam Cung Tẫn nhìn mà bụng đầy lửa giận lại không thể động đậy.

Tịch Băng Toàn liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, rồi cúi đầu trầm tư, không nói cái gì nữa, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.

Ngự Thiên Dung cũng không quản hắn, “Phượng Hoa, chúng ta đi thôi, cứ chần chờ mãi, sợ là sẽ bị người đi ngang qua nhìn thấy.”

Xe ngựa lộc cộc rời khỏi tầm mắt của Nam Cung Tẫn, lưu lại hắn toàn thân vô lực ngồi giữa rừng cây núi hoang. Hắn vốn thu được tin Ngự Thiên Dung phải rời khỏi kinh đô, hơn nữa là sẽ đi xa nửa năm, liền sốt ruột điều tra hành tung bọn họ, phái người theo dõi, sau đó lựa chọn nơi địa thế hẻo lánh, ít người qua đường để động thủ, không ngờ toàn quân bị giết, bản thân bị trúng độc, khiến kẻ mưu lược như hắn thật muốn tự sát. Đúng là gọi trời không ứng, gọi đất mất linh.

Nếu không phải bỏ sót chuyện bọn họ có độc trên người, lấy năng lực của mười mấy thân binh hắn mang đến, tuyệt đối sẽ không thất thủ! Ngự Thiên Dung, cứ chờ đó đi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Nam Cung Tẫn âm thầm thề, nếu sau này bắt được nàng, nhất định sẽ trả lại nàng gấp bội! Bao gồm vài tên hộ vệ kia của nàng, hừ!

Lần này, tính nàng hiểm!

Ngự Thiên Dung, mặc kệ nàng là mất trí nhớ thật hay mất trí nhớ giả, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay! Sinh là nữ nhân của Nam Cung Tẫn, cho dù hắn không cần cũng sẽ không cho người khác! Trừ phi hắn vui!

Đoàn người Ngự Thiên Dung trải qua vài ngày tàu xe mệt nhọc rốt cục tới mục đích. Tịch Băng Toàn dẫn bọn họ đến trước cửa một đại viện, vừa xuống xe ngựa, gã sai vặt nhìn thấy người đến là Tịch Băng Toàn liền kinh hỉ tiến đến hành lễ, “Công tử, ngươi rốt cục đã trở lại.”

Tịch Băng Toàn thản nhiên gật gật đầu, nhảy xuống xe ngựa lập tức đưa tay đỡ Ngự Thiên Dung xuống. Gã sai vặt là người biết sát ngôn quan sắc, thấy Tịch Băng Toàn cẩn thận che chở nữ tử này, trên mặt cũng bày ra vẻ tôn kính.

Ngự Thiên Dung giương mắt đánh giá đại viện này, chỉ thoáng nhìn liền biết đây là nơi ở của người phú quý, đứng gác hai bên cửa không phải là sư tử đá, mà là hai con sói lớn – hai con sói hoang tinh thần sáng láng!

“Đây là nhà của ngươi?”

“Cứ xem là vậy! Tạm thời chúng ta ở đây nghỉ ngơi, chuyện làm ăn cũng hoàn thành ở đây.”

Tịch Băng Toàn liếc nhìn gã sai vặt một cái, gã sai vặt lập tức trả lời: “Công tử, chúng ta đã dọn dẹp xong khuôn viên ngươi đã căn dặn, thỉnh công tử đi xem.”

“Chỉ cần phu nhân vừa lòng là được.”

Phu nhân? Gã sai vặt nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung, “phu nhân” nghĩa là…