Chương 47: Đại Hỉ

"Quả nhiên giữa chân lực và khí huyết võ đạo phổ thông là khoảng cách một trời một vực."

"Khó trách tại sao trước đó Mộ Thương Long lại đánh Xà Lôi nhẹ nhàng như vậy, giờ khắc này ta cũng giống như thế."

Phương Tịch đoán chừng lúc này bản thân hắn tối thiểu đã tăng gấp hai ba lần có thừa trong phương diện võ đạo, có thể đánh bại mười mấy tên như hắn trước khi chưa đột phá. Còn nếu là Xà Lôi thì hắn cũng chỉ cần một cước mà thôi.

Phương Tịch dừng lại một chút, hắn dường như nhớ tới thứ gì đó mà trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm mỏng như lá.

Thanh Hoà Kiếm!

Phương Tịch giơ kiếm đặt vào đầu ngón tay. Hắn nghĩ hay là xắn quần lên đâm kiếm thử lên da xem sao.

Một luồng phản lực mỏng manh cản lại. Phương Tịch hơi dùng sức thì phi kiếm hơi bị cản lại rồi thuận lợi đâm vào trong da, một tia máu tươi chảy xuống.

"Lực phòng ngực này hoàn toàn vượt qua thể tu Luyện thể nhất trọng." Phương Tịch gật gù nói.

Thể tu Luyện thể nhất trọng có thể so được với tu sĩ Luyện khí sơ kỳ. Nhưng điều này cũng không hề đại diện cho việc thân thể đối phương có thể kiên cố bằng các pháp khí thứ phẩm.

Nếu dùng thân thể máu thịt đi so sánh với kim loại chính là một chuyện rất ngu xuẩn.

"Muốn thật sự miễn dịch với pháp khí thứ phẩm, hoặc có thể nói là để thân thể có độ mạnh như pháp khí thứ phẩm, vậy đại khái phải từ Luyện thể tứ trọng trở lên, cũng tương đương với thể thu cấp bậc Trúc Cơ mới có thể mặc cho bất kỳ pháp khí thứ phẩm thậm chí là trung phẩm nào chém vào mà vẫn không sao."

"Thể tu Luyện thể nhất trọng khi bị pháp khí thứ phẩm đâm vào sẽ có phản lực trong giây lát; đồng thời cơ bắp, xương cốt càng vững chắc hơn, từ đó có khả năng giữ được pháp khí cao hơn, sức sinh tồn càng mạnh hơn, sức mạnh càng lớn hơn. Nhưng cũng chỉ có thế! Tuy nhiên những ưu thế này trong lúc tác chiến cận thân thì thể tu sẽ chiếm thế thượng phong hơn tu sĩ bình thường.”

“Cũng bởi vậy mà pháp khí phi kiếm của ta đều có lực uy hiếp với Võ quán chủ hay thậm chí cả tên Lệnh Hồ Dương kia!”

"Ta tương đương với dùng một lượng lớn linh thạch miễn phí mà thành tựu Luyện thể nhất trọng! Đại hỉ, đại hỉ a!"

Phương Tịch gõ gõ Thanh Hoà Kiếm khiến cho lưỡi kiếm kêu lên ong ong như tiếng long ngâm.

"Hôm nay có đại hỉ đột phá, ta phải làm thịt vài tên để giải sầu mới được." Phương Tịch nhìn về hướng Võ quán Hồng Xà cười nói.

Lục Xà và Xà Lôi vẫn luôn nằm trong danh sách của hắn, chỉ là trước kia hắn vẫn nhẫn nại không động thủ mà thôi.

Xà Lôi thì cũng thôi đi, còn Lục Xà vẫn có chút uy hiếp hắn. Nhưng sau khi hắn đột phá thì đối phương cũng không có gì đáng để tâm.

Đồng thời nếu Phương Tịch giết đám Lục Xà thì sẽ có thể để cho kẻ đầu xỏ phía sau màn của Nguyên Hợp Sơn cho rằng hắn chỉ có thể tra được nội dung mà bọn hắn muốn để hắn tra.

“Ha ha ha, không phải các ngươi muốn ta sập bẫy sao? Vậy ta sẽ cho các ngươi biết các kiểu bẫy đối với những kiểu người khác nhau là hoàn toàn không giống nhau!”

...

Vào ban đêm, tại Võ quán Hồng Xà.

"Gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà quán chủ thường xuyên thức trắng đêm đàm luận cùng với mấy vị trưởng lão." Một tên đệ tử phụ trách tuần tra đêm ngáp dài một cái, hắn nhìn qua căn phòng vẫn sáng đèn mà lẩm bẩm trong miệng.

Cấp trên đều đang làm việc thì hắn muốn trốn đi ngủ cũng không có cách nào.

Ngay lúc ánh mắt hắn đang mơ màng thì đột nhiên có một thứ gì đó loé lên.

"Cái gì vậy?"

Hắn vội vàng cầm đèn lồng lên và dụi dụi mắt, sau đó phát hiện xung quanh đều tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu lên.

"Chẳng lẽ là dơi sao?" Tên đệ tử nói thầm một tiếng và tiếp tục đi tuần đêm.

Trong thư phòng, Lục Xà nhìn quyển địa đồ mà vẻ mặt không mấy dễ chịu nói: "Lần này ra ngoài săn yêu quái thì ngay từ đầu đã nghe nói đều thuận lợi, nhưng đột nhiên đám người của lão Phong đều bại trận, mà còn sống không thấy người, chết không thấy xác. Lần này phiền phức rồi..."

Trước mặt Lục Xà có mấy tên đại trưởng lão, tất cả mọi người đều ở trình độ khí huyết tam biến, Xà Lôi cũng ở trong số đó.

"Quán chủ, Nguyên Hợp sơn cũng không phát hiện gì đâu nhỉ?" Xà Lôi mở miệng hỏi.

"Hừ, Lệnh Hồ Dương của Nguyên Hợp Sơn đúng là một tên đầu gỗ!" Lục Xà tức giận mắng một câu.

Nhưng sau khi mắng xong hắn lại rơi vào trầm tư.

Vị Nguyên Hợp Sơn này trấn thủ ở thành Hắc Thạch tuy không thân thiết với người khác nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Biểu hiện của hắn lúc đó quả thật có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ Lệnh Hồ Dương đã phát hiện ra manh mối gì đó?

"Nếu đúng như vậy thì e là Hắc Thạch Thành này đã không để ở được nữa." Lục Xà cầm ngọn nến soi tới lui để quan sát địa đồ tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vụt vụt vụt!

Đúng lúc này, trong không trung có vài động tĩnh vang lên.

"Địch nhân…"

Một tên trưởng lão của Võ quán Hồng Xà còn chưa nói hết thì đã bị một nhát kiếm vô hình cắt đứt cổ họng, khiến cho hắn chỉ có thể ôm cổ ngã vào vũng máu mà không phát được ra âm thanh nào.

"Đây là võ công gì?" Lục Xà vừa sợ vừa giận hô lên.

Loại công phu kiếm khí vô hình này đã gần như trở thành truyền thuyết. Có lẽ chỉ có tông sư nhất lưu trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Nhưng nếu đúng thật là tông sư thì cần gì phải đánh lén? Tuỳ tiện phân phó một câu thôi là toàn bộ Võ quán Hồng Xà liền bị san thành bình địa rồi!