Phương Tịch cũng không biết chuyện xảy vừa rồi ở bên ngoài Hắc Thạch thành. Hắn bây giờ đã về tới Tu Tiên Giới Nam Hoang.
Vô luận là tu luyện võ công hay là Trường Xuân Quyết, hoàn cảnh của Tu Tiên Giới Nam Hoang khi tu luyện luôn có phần tốt hơn nhiều lắm.
Đi vào sân trong nhà mình, Phương Tịch liền nhìn thấy Trần Bình dường như cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Phương Tịch thầm nói: "Ừm, bước chân của hắn như một tên hư thận vậy. Haizz... Thân ảnh kia không hiểu sao làm cho ta lại liên tưởng đến lão Mạch."
"Trần đạo hữu." Hắn là người đầu tiên chào hỏi.
"Phương đạo hữu." Trần Bình đáp lễ, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn và lại mang theo chút cảm kích nói: “Vị Hồng Phong tiên tử kia quả nhiên rất hiểu lòng người. Còn phải đa tạ đạo hữu lần trước đã chỉ điểm cho ta."
"Không có gì, không có gì." Phương Tịch khách khí nói vài câu, song phương lại cùng nhau thảo luận một phen về tâm đắc nhân sinh, cả hai nhất thời cảm giác được quan hệ đôi bên lại kéo gần hơn rất nhiều.
"Ta đã sớm muốn kết giao với nhiều người hơn, thế nhưng bản thân ta có tính tình hơi chút khác thường, mà da mặt lại mỏng nên..." Cuối cùng Phương Tịch cũng nói ra phiền não của mình.
Nghe lời ấy mà Trần Bình lập tức cười to nói: “Ta ở bên trong phường thị có quen mấy vị đạo hữu, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho ngươi vài người, và chúng ta đi chơi cùng nhau."
Nhìn bóng lưng Trần Bình rời đi mà Phương Tịch gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Trên thực tế nếu như Trần Bình có thể đem si mê đối với Lục Chi tiên tử chuyển dời đến trên người Hồng Phong tiên tử thì ngược lại là một chuyện tốt! Đại khái là như vậy đi! Dù sao cũng coi như là một người tình và một người nguyện, không ai bắt buộc lẫn ai! Chỉ là có chút ít hao tốn Linh Thạch mà thôi!"
…
Xuân đi hạ đến, khi tiếng sét đầu tiên của cơn mưa mùa hạ hiện ra, Phương Tịch mặc một thân áo vải đi tới rừng trúc xanh biếc.
"Xuân phong hóa vũ, vạn vật sinh sôi! Biến!”
Trong rừng trúc, Phương Tịch mang vẻ mặt nghiêm túc và tay bấm pháp quyết.
Nương theo pháp lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tiêu tán, một đạo ấn quyết cũng hiện lên trong lòng bàn tay hắn rồi dần dần hiện lên rõ ràng và cuối cùng bay lên giữa không trung.
Một đoàn lại một đoàn hơi nước xuất hiện, bao phủ một phần ba mẫu đất trước mặt hắn rồi nhanh chóng hóa thành từng trận mưa phùn rơi xuống đất. Từng hạt lại từng hạt mưa rơi xuống tựa như sương mù sớm mai.
"Xuân Phong Hóa Vũ Thuật!"
Loại pháp thuật này không chỉ có thể triệu hồi ra mưa, mà nó còn từ nước mưa truyền xuống đất một chút linh lực có thể làm tăng sản lượng của Linh Trúc sau khi trưởng thành.
Xào xạc! Xào xạc! Xào xạc!
Trận mưa ẩn chứa linh khí rơi xuống mặt đất và nhanh chóng thẩm thấu vào trong đất và cũng thẩm thấu vào từng gốc Linh Trúc.
Dưới lòng đất, từng búp măng non có sức sống ngoan cường phá vỡ bùn đất mà ra, chúng giống như từng cái sừng nhọn chọc lên bầu trời.
Xuân đi hạ đến, vạn vật lại một lần nữa tái sinh mà tạo ra cảnh sắc tuyệt vời không thể tả.
Phương Tịch mở ra hai tay và ngẩng đầu lên trời mặc cho từng hạt mưa nện ở trên áo, vẩy ở trên mặt, khuôn mặt mang theo sự thỏa mãn.
Lúc này đã đến mùa hè để trồng trọt Linh Trúc. Làm linh nông cứ cách một đoạn thời gian nhất định phải đến đây thi triển một lần Xuân Phong Hóa Vũ Thuật vì giai đoạn đầu của Linh Trúc cần được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng.
Điều này có liên quan mật thiết đến vụ mùa thu hoạch vào năm sau, cho nên bất kỳ một vị linh nông nào cũng không dám chậm trễ, bao gồm cả Trần Bình.
Tuy rằng không nỡ nhưng căn cứ theo lời Phương Tịch thì hắn gần đây đã giảm bớt đi gặp mặt Hồng Phong tiên tử.
Cũng không có cách nào nữa rồi, vì trình độ họa phù của hắn vẫn còn non kém, để duy trì tu luyện thì trước mắt vẫn phải dựa vào việc trồng trọt ở linh điền để nuôi sống chính mình.
"Tu vi Luyện Khí tầng ba vẫn là cái gì đó quá thấp." Thi triển xong một lần pháp thuật, cảm thụ được linh lực trong cơ thể tiêu hao quá nửa mà Phương Tịch biểu lộ thập phần khó coi, nói.
Linh lực của hắn hao tổn khi thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật chỉ là một phần, mà phần khác chính là do tu vi của hắn quá thấp, vả lại cấp độ của công pháp cũng thấp không kém. Việc này tạo nên đôi chút rào cản khi hắn muốn thi triển pháp thuật nhiều lần.
"Đáng tiếc là nếu như bây giờ ta muốn chuyển đổi sang công pháp cao cấp hơn thì chỉ sợ sẽ tốn không ít linh thạch, mà trên người ta hiện tại ngay cả một khối linh thạch cũng gom không đủ..." Vừa đi trở lại lều thì Phương Tịch không khỏi cười khổ nói.
Sau đó hắn đi tới hầm rượu, ở một góc hầm rượu đã chất lên mấy cái bình rượu. Đây chính là lí do cho số linh thạch mà hắn đã tiêu hao gần đây.