Đối với yêu tộc của thế giới này Phương Tịch quả thật rất muốn tìm hiểu một phen, nhưng suy đi tính lại một hồi hắn liền bỏ đi cái ý định này.
Thực lực hiện tại của Phương Tịch cùng lắm mới chỉ là Luyện khí sơ kỳ, một khi gặp phải nguy hiểm thì được không bằng mất.
"Như thế nào? Cửa hàng này không đủ thịt yêu ma à?” Phương Tịch hỏi ngược lại một câu.
Hàn mập mạp liên tục lắc đầu nói: "Không không không, chỉ là ta có một con yêu thú chạy trốn và liên tiếp tập kích quấy nhiễu các đoàn thương hội, qua mấy ngày nữa kiểu gì võ quán các ngươi cũng sẽ nhận được nhiệm vụ hiệp trợ thôi. Về phần thịt yêu ma thì quán của ta tuyệt đối sẽ không thiếu, ngươi muốn biết vì sao không?"
Vừa nói trên mặt hắn vừa hiện ra nụ cười quỷ dị, phối hợp với thân thể to như núi thịt kia của hắn thoạt nhìn qua có vài phần khiến cho người ta sởn gai ốc. Nếu như tên nào định lực kém thì nói không chừng sẽ bắt đầu nôn mửa.
"Ta đương nhiên biết, bởi vì thịt Thái Tuế cùng với những thịt yêu thú khác bất đồng. Thịt Thái Tuế chỉ cần chôn sâu dưới đất và cung cấp dinh dưỡng thì sẽ sinh trưởng rất nhanh." Phương Tịch gật đầu nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cửa hàng này luôn luôn có thịt yêu ma để bán. Những cửa hàng khác một khi bán hết thịt yêu ma thì nhất định phải tổ chức nhân thủ đi săn bắn yêu ma, độ nguy hiểm trước tiên không cần nói, mà nguồn cung cấp sẽ không ổn định.
"Cắt! Ai nói cho ngươi biết vậy?" Nụ cười đùa cợt trên mặt Hàn mập mạp lập tức biến mất, cả ngọn núi thịt cũng trở nên tê liệt.
Nấm sẽ nhanh chóng sinh trưởng nếu như có môi trường dinh dưỡng đầy đủ, đây không phải là chuyện thường tình hay sao?
Xem ra tên mập ngươi cũng quá xem thường tầm mắt của tu tiên giả bọn ta rồi. Trong mắt ta ngươi cùng bọn linh nông trồng nấm không khác gì nhau!
Phương Tịch oán thầm hai câu nhưng cũng không có nói ra, khuôn mặt hắn vẫn duy trì một bộ cao thâm bí hiểm mà đi ra khỏi gian nhà gỗ.
Hắn ở trong chợ đen thơ thẩn đi dạo một chút, sau đó dừng chân đi vào trong một căn lều gỗ.
So với mấy căn lều gỗ xung quanh thì căn lều gỗ này có vẻ nhỏ gọn hơn rất nhiều, trong đó có một lão giả tóc bạc đang ngồi sau quầy, nhìn bộ dáng tựa như là đang đọc sách.
Ông ta mặc một bộ thanh sam đã sờn sì đến trắng bệch cả ra, khí chất giống như những nho gia ham thích sách vở, nhưng kết hợp với cái đầu bạc lại làm cho người ta cảm giác ông ta giống như một tên tú tài thi rớt, nghèo kiết xác.
Thấy Phương Tịch tiến vào thì trên mặt lão giả kia nhất thời hiện ra nụ cười, nói: “Khách nhân muốn mua tin tức gì sao?"
Trong chợ đen cái gì cũng bán, và căn nhà gỗ này cũng nổi tiếng với tài buôn bán tình báo, tin tức của mình.
"Đúng vậy! Không biết nơi đây bán tin tức như thế nào?" Phương Tịch đáp.
Hắn lúc này đang đội nón lá, trang phục đã thay bằng một bộ dạ hành.
Lão giả nhàn nhã thả sách xuống, nói: “Ở trong cửa hàng của ta bất kỳ tin tức nào cũng có giá cả. Chúng được chia làm bốn cấp độ gồm Thiên- Địa- Huyền- Hoàng, mỗi một cấp độ sẽ có giá cả không giống nhau. Nếu như quý khách muốn mua tình báo cấp độ chữ “Thiên” thì mọi chuyện nằm trong cấp bậc đó không phân lớn nhỏ mà đều sẽ đưa hết cho ngài, chỉ là giá tiền có chút đắt. He he he..."
Lão giả cười lên có chút khinh khỉnh, nhưng chỉ một giây sau ông ta liền ngậm miệng lại bởi vì Phương Tịch đã rút ra một xấp vàng lá, nói: “Trong vòng trăm dặm, dù là thế lực võ đạo lớn hay nhỏ cùng với các võ giả nổi danh, hay thậm chí là các loại võ học cao thâm, mọi loại tình báo cấp độ chữ “Thiên” ta đều muốn lấy!"
Lão giả thấy vậy vội vàng đứng dậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta gần như căng bóng cả ra, nụ cười nở rộ tươi rói nói: "Tất nhiên! Hoan nghênh, hoan nghênh! Mời quý khách ngồi, chắc quý khách nói chuyện nãy giờ cũng đã khát nước rồi nhỉ? Quán của ta có mấy cân trà Tước Thiệt hảo hạng. Mời quý khách ngồi xuống uống vài chén!"
Đối với thái độ chuyển biến của lão giả thì Phương Tịch ngược lại là cảm thấy hợp tình hợp lý.
Kiếm tiền mà, không có gì là khó coi hết!
Tuy nhiên, đợi đến khi lão giả từ đằng sau kéo lê ra một cái rương rất nặng, bên trong tràn đầy các loại thư tịch thì lúc này tâm tình của Phương Tịch dưới tấm mặt nạ cuối cùng đã kịch liệt biến hóa.
"Mẹ nó! Ta tính sai rồi! Không ngờ tình báo lại chi tiết đến như vậy!”
…