"Thuần Vu, ngươi vì sao muốn nói lại thôi?" Lệnh Hồ Dương có cảm quan thập phần nhạy bén, khi đang uống một chén rượu mà thấy vậy thì hắn có chút không kiên nhẫn nên thuận miệng hỏi một câu.
Thuần Vu lúc này khẽ mở môi đỏ mọng: “Sư thúc, không biết ngươi còn nhớ Phương Tịch không?
Lệnh Hồ Dương giật mình hỏi: “Người này là ai?
Thuần Vu nhất thời cảm thấy rất là bất đắc dĩ, tuy nhiên nàng cũng không có biện pháp bởi vì vị sư thúc này của nàng chẳng nhớ được nhiêu tên đệ tử ở phân bộ, bao gồm cả nàng thì chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Người này vào mấy tháng trước muốn bái nhập Nguyên Hợp Sơn chúng ta nhưng đã bị từ chối, sau đó hắn liền bái nhập vào võ quán Bạch Vân. Mấy ngày gần đây có tin tức truyền đến rằng hắn không biết làm cách nào mà đã tu luyện Bạch Vân chưởng đến mức bước vào khí huyết tam biến. Xem ra người này tuy rằng thiên phú bình thường nhưng vận khí không tệ.”
Lệnh Hồ Dương thưởng thức chén rượu, nói: “Có thể là do thân thể của hắn cực kỳ phù hợp với nhất mạch Bạch Vân Chưởng, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi. Võ học tam lưu làm sao có thể so được với võ học mật truyền của Nguyên Hợp Sơn chúng ta được? Người này cả đời chỉ sợ cũng cảnh giới cũng chỉ quanh quẩn tại bên trong Võ Quán Chủ thôi. Mà tại sao tự nhiên ngươi lại nhắc tới hắn làm gì?”
Thuần Vu cười khổ trả lời: “Sư điệt chỉ là có chút tiếc hận vì người này có thể đột phá tới khí huyết tam biến thì ít ra cũng có một chút thiên phú, có lẽ ngày đó chúng ta đã có chút nhìn lầm mà không thu hắn."
"Nhìn nhầm thì liền nhìn nhầm, thiên hạ này có biết bao nhiều vị thiên tài sớm nở chóng tàn? Dù hắn có là một khối ngọc quý nhưng bề mặt thô ráp do chưa được mài dũa điêu khắc thì cũng khó trở thành một viên ngọc quý. Nói không chừng khi bị sứt mẻ thì hắn liền bị vứt bỏ bên đường như những viên đá phổ thông khác. Cho nên mặc dù hắn có tố chất thiên tài thì như thế nào chứ?" Lệnh Hồ Dương lơ đễnh khoát tay nói,
Trong mắt bỗng nhiên hắn lóe ra hào quang, nói itếp: “Võ đạo bác đại tinh thâm, tư chất chỉ là ngưỡng cửa nhập môn, điều quan trọng hơn là sau khi nhập môn tài nguyên có dồi dào hay không và sự chỉ điểm của người sư phụ như thế nào, còn lại mới tính đến ý chí tự thân!"
Trong võ đạo thì công pháp lại là trọng yếu nhất, bởi vậy bất luận ngày đó có kết quả như thế nào thì Lệnh Hồ Dương cũng sẽ không hối hận, bởi vì sau khi thân thể đã tu luyện võ học tam lưu thì hạn mức cao nhất của đối phương cũng chỉ nằm ở nơi đó mà thôi.
Một tên đệ tử mập mạp nghe vậy mà lập tức vỗ bàn tán dương: "Lời nói này của sư thúc vô cùng thuyết phục! Câu nói hay như vậy thì ta phải uống một chén lớn để chúc mừng mới được!"
Thuần Vu nhìn lướt qua và nhận ra đó là tên mập Kiều Ngũ đảm nhiệm chức vụ chấp sự phân bộ. Tên này nổi danh nịnh nọt, thường ngày càn rỡ ngạo mạn nhưng một thân công phu quả thực không kém, âm độc khó lường.
Thuần Vu nhìn thấy hành động vỗ mông ngựa của hắn như vậy thì cũng chỉ trầm mặc ngồi im, không nói gì thêm.
Tính tình của nàng lương thiện nhưng có đôi chút lạnh lùng, tuy nhiên tối nay nàng có hơi xúc động một chút.
…
Ngày 15 trăng rằm, ánh trăng như thủy ngân đổ xuống mặt đất.
Phương Tịch bước lên một chiếc thuyền mui đen và xuôi dòng đi tới chợ đen.
Trong một gian nhà gỗ, hắn vừa đi vào thì đã thấy một tòa núi thịt và Hàn mập mạp đã đứng sẵn ở đó tựa như đang chờ hắn vậy.
Sau khi nghe được yêu cầu của Phương Tịch thì Hàn mập mạp lập tức bị dọa một phen: “Cái gì? Ngươi còn muốn mua nữa sao?”
Hàn mập mạp đảo mắt nhìn qua Phương Tịch nói: “Lần trước ta đã bán cho ngươi hơn mười cân thịt, như vậy cũng đủ để cho võ giả thông thường dùng hơn nửa năm, nhưng ngươi mới đó mà đã ăn xong. Hay là trong nhà ngươi còn có vị trưởng bối nào khác cũng ăn?"
"Như thế nào? Ngươi bán đồ ở chợ đen mà còn muốn quản cách dùng của ta sao?" Phương Tịch cười nói và lấy ra mấy miếng vàng lá.
Hắn lúc đầu cũng nghĩ đến việc dùng lá ngọc trúc để thanh toán, nhưng nếu làm như thế thì sẽ quá dễ dàng bại lộ thân phận.
"Đương nhiên không phải rồi.” Hàn mập mạp đáp.
Thân thể như núi của Hàn mập mạp lay động nhẹ một cái, tựa như hắn rất cố hết sức mới có thể nghiêng người ra.
Thân thể của hắn sau khi chuyển động thì dưới chân hắn liền hiện ra có một cái địa huyệt. Hắn nhẹ nhàng thò tay một cái là đã lấy ra một tấm thịt lớn Thái Tuế, nói: “Lần này ngươi muốn bao nhiêu?"
"Thêm mười cân nữa đi!"
Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi nói.
"Khá lắm! Ta thấy thực lực và dũng khí của ngươi đều hơn người, vậy ngươi có muốn đi nhận việc riêng không?" Hàn mập mạp thuận tay ném tới mười cân thịt và lại hỏi bồi thêm một câu.
"Hả? Công việc gì?” Phương Tịch thuận miệng hỏi.
Hàn mập mạp lộ ra nụ cười tà dị nói: "Săn giết yêu thú ở ngoại thành! Thực lực đạt đến khí huyết tam biến thì mới có thể tham gia, nếu như là võ giả Chân Lực cảnh thì càng tốt, đến lúc đó dựa theo thực lực xuất ra mà phân chia lợi tức!"
"Săn bắn yêu thú sao?" Phương Tịch thốt lên.