Chương 32: Đan Đỉnh Các

"Hồi Xuân phù đã có, kế tiếp còn thiếu một viên giải độc đan." Phương Tịch thì thào một tiếng, sau đó hắn mới tiến vào phường thị Thanh Trúc Sơn.

Tại Đan Đỉnh Các, sáu tầng lầu gỗ xây dựng tinh xảo, giữa mái hiên tản mát ra mùi cỏ cây thơm ngát nhàn nhạt.

Đối với đan dược là loại đồ vật có hiệu lực ngay khi uống vào nên Phương Tịch luôn luôn rất cẩn thận.

Đan dược trên các quầy hàng nhỏ trong phường thị dành cho tán tu tuy rằng giá rẻ một chút, nhưng chưa chắc có thể bảo đảm hoàn toàn vô hại. Mà đan phường của thế lực lớn thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đan Đỉnh Các đã có uy tín cùng danh tiếng mấy trăm năm, thế lực phía sau so với Tư Đồ gia còn cường đại hơn.

Đối với bọn họ mà nói việc duy trì chiêu bài cùng thanh danh mới là lợi ích lớn nhất, bởi vậy phẩm chất đan dược của bọn họ luôn luôn được bảo đảm sự tin cậy.

Đương nhiên cũng chỉ là đáng tin cậy mà thôi, sau khi vào tay vẫn phải cẩn thận kiểm tra một phen.

Đang lúc Phương Tịch còn thưởng thức phong quang của Đan Đỉnh Các, một thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu xanh liền đi ra nghênh đón: "Vị đạo hữu này muốn mua loại đan dược nào? Thiếp thân tên là Trác Lục Đình, đối với đan dược bình thường cũng biết một hai."

Vị cô nương này má đào mắt hạnh, dung mạo vô cùng tốt, thậm chí nàng cũng không che dấu khí tức tu vi để cho Phương Tịch nhìn ra nàng là một vị tu tiên giả Luyện khí trung kỳ.

Cái Đan Đỉnh Các này đã thừa mứa đan dược mà ngay cả một vị nữ nhân viên bán hàng cũng đã là Luyện khí trung kỳ rồi. Quả thật là tiền đè chết người mà.

Trong lòng có chút chua xót rồi cười khổ nói: “Ta cần một viên giải độc đan."

"Về đan dươc giải độc thì bổn các có nhất giai hạ phẩm Thanh Linh đan rất có hiệu quả đối với việc trị liệu nhiều loại độc tố. Nếu quý khách thấy hiệu quả còn chưa tốt thì nhất giai trung phẩm Khử Độc đan hay thậm chí nhất giai thượng phẩm Vạn Linh đan cũng đều có, chỉ là giá cả hơi cao..."

"Ta có một vị bằng hữu ăn nhầm một loại thịt yêu thú kỳ lạ nào đó, không biết liệu có loại đan dược nào chữa được không?" Phương Tịch bắt đầu dụng kế “từ không sinh có" mà hỏi.

Trác Lục Đình suy nghĩ một chút mới đáp: “Thông thường mà nói, yêu thú cũng sẽ không có độc tại bên trong nhục thân, chỉ cần không ăn nhầm túi độc thì cũng sẽ không trúng độc quá nặng. Thanh Linh Đan đối với việc giảm bớt độc lực rất có hiệu quả, đạo hữu có thể mua một viên thử xem. Nếu như không thành công thì mời đưa vị đạo hữu kia tới đây để dược sư của bổn các nhìn xem."

"Vậy được! Một viên Thanh Linh đan giá bao nhiêu?" Phương Tịch gật đầu nói.

"Một khối linh thạch hạ phẩm." Trác Lục Đình cười híp mắt trả lời.

"Đắt như vậy ư?" Phương Tịch hỏi lại.

Các tiệm bên ngoài có giá cả tối đa chỉ tầm bảy, tám viên linh tinh mà thôi!

Phương Tịch suy tính trong lòng đôi chút, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận mà giao đủ để đổi lấy một cái bình nhỏ bằng ngọc.

"Không biết quý khách còn có nhu cầu khác không?” Trác Lục Đình làm xong một vụ làm ăn nên tâm tình vui vẻ hỏi.

"Để ta ngắm qua một chút đã nhé." Phương Tịch chắp tay sau lưng, dảo bước nhẹ nhàng đi dạo một vòng tại tầng một của Đan Đỉnh Các.

Bất chợt hắn liền dừng lại đằng trước một cái quầy. Trên giá gỗ ở quầy này đặt một bình linh tửu phong kín xung quanh.

Trác Lục Đình giải thích cho Phương Tịch: "Đây là linh tửu, lấy linh mễ làm chủ rồi trộn hỗn hợp với các loại linh dược và cất ủ mà thành. Trong nó không ít thứ tốt cho tu tiên giả chúng ta. Không chỉ có như thế mà linh tửu còn có rất nhiều công hiệu, ví dụ như Tích Cốc tửu này hoàn toàn có thể dùng làm linh thực, uống một ngụm ba ngày cũng không cần ăn uống. Còn Bách Hoa nhưỡng này không chỉ có khẩu vị tuyệt hảo, đối với nữ giới tu luyện càng có công dụng ích khí. Nếu bằng hữu của đạo hữu bị rắn độc cắn thì Bách Xà tửu này có công dụng giải độc rất tốt!”

"Thì ra là thế!" Phương Tịch mặt không chút thay đổi nói ra, nhìn qua rất có phong phạm đại lão.

Ở tu tiên giới, ngoại trừ tu tiên tứ nghệ ra thì còn có những nghề phụ khác. Ví dụ như các việc trị liệu thương thế là do các y sư, chế tác các loại linh thực thì là trù sư, thậm chí còn có cả ủ rượu sư, linh mạch sư, tầm khoáng sư, vân vân...

Ủ rượu cũng được tính là một môn tiểu thuật, có thể tính là một nhánh nhỏ trong luyện đan chi thuật.

Phương Tịch nhìn giá cả một chút và sau đó trực tiếp cáo từ.

Hiện tại dù cho hắn có đem ra toàn bộ gia sản thì cũng chưa chắc có thể mua nổi một vò linh tửu.

Về phần công thức ủ rượu thì hắn lại càng không cần nghĩ tới, vì tất nhiên hắn mua không nổi rồi.

Phương Tịch âm thầm tiếc hận, bởi vì có thể nói làm linh nông rất tương hợp đối với việc ủ rượu.