"Ta còn có 22 khỏa linh tinh, 60 cân linh trúc, 1 tấm Tiểu Lôi phù trung phẩm, 1 tấm Kim Quang Tráo phù hạ phẩm, 2 tấm Hàn Băng phù, 5 tấm Hộ thân phù, cùng với Trừ Trần phù, Ích Hỏa phù, Ích Thủy phù,..."
Nhìn đống phù triện mà Phương Tịch không khỏi thầm than, phải chăng kiếp tu hành đều sẽ tiêu sài bạt mạng như vậy?
Phương Tịch phun ra một ngụm trọc khí, sau đó nhìn xem đống thịt yêu ma bên cạnh mà lẩm bẩm nói: “Có lẽ ta nên bán chúng đi... Không được, không đến Luyện Khí trung kỳ thì ta không thể mạo hiểm!"
Hắn cũng đã hỏi thăm qua tại võ quán Bạch Vân, loại thịt yêu ma mà tên Hàn mập mạp kia bán có tên là thịt Thái Tuế. Loại thịt này bề mặt trắng như tuyết, ăn vào cũng không tanh, hơn nữa còn có hiệu quả hoạt huyết ích khí, ngay cả Mộ Phiêu Miểu cũng cảm thấy hiệu quả nên mấy ngày trước cũng đã ăn vào.
Tuy rằng đã sớm biết tình huống cụ thể, tuy nhiên Phương Tịch vẫn chưa lập tức ăn thịt yêu ma ngay.
"Tu tiên giả cũng thường xuyên nấu nướng thịt yêu thú để ăn nhằm bổ sung linh khí, đối với thể tu mà nói thì nó càng là linh đan diệu dược vô thượng, bởi vì trong đó có một tầng lợi ích không hề nhỏ."
Phương Tịch nhìn xem thịt Thái Tuế mà suy nghĩ một chút, sau đó liền đánh ra một đạo pháp quyết.
Ong!
Một vòng sáng hiện lên trên thịt Thái Tuế khiến cho màu sắc của thớ thịt không ngừng chuyển biến, cuối cùng dừng lại ở màu xanh sẫm.
"Đại thể nhìn qua vô hại nhưng cũng có thể sẽ tổn thương thân thể." Phương Tịch hơi gật đầu nói.
Tu tiên giả có rất nhiều thủ đoạn phân biệt độc vật và thậm chí là trị liệu để đảm bảo có thể chuẩn bị thêm một viên giải độc đan, hay thêm một tấm Hồi Xuân Phù.
Nghĩ đến vấn đề phù lục mà Phương Tịch nhất thời làm ra quyết định muốn tìm tên hàng xóm mới Trần Bình để giải quyết.
Vị linh nông mới này tựa hồ cũng là một vị phù sư, cho nên cần thân cận với hắn nhiều hơn một chút cũng tốt. Hơn nữa điều này cũng có thể mở rộng các mối quan hệ của Phương Tịch hơn.
Căn bản do Phương Tịch luôn một lòng khổ tu, ngoại trừ hàng xóm ra thì hắn cũng không có bằng hữu gì, và càng không có tiếp xúc đến một chút hội phái hay giáo chúng ở phường thị.
Nhưng lúc này Phương Tịch cũng đã quyết định muốn hơi chút mở rộng các mối quan hệ của mình, đây cũng là vì con đường buôn bán thịt yêu ma ngày sau hay thậm chí làm nền cho công cuộc mua sắm tài nguyên quý hiếm của hắn.
Nghĩ đến thì làm thôi!
…
Sáng sớm hôm sau, Phương Tịch đã sớm chờ đợi ở cửa.
Khi thấy bóng dáng của Trần Bình vừa đi ra thì hắn liền cất tiếng gọi: “Trần đạo hữu, ngày mới tốt lành!"
"Đa tạ!" Trần Bình cười đáp.
Trần Bình thoạt nhìn cũng giống như những linh nông khác, rất trung thực, nhát gan và sợ phiền phức. Khi thấy Phương Tịch như có chuyện muốn nói thì hắn liền cất tiếng hỏi: “Phương đạo hữu có việc gì phải không?"
"Đúng vậy! Ta muốn hỏi phải chăng Trần đạo hữu là phù sư? Ta muốn mua một tấm Hồi Xuân Phù, không biết liệu ngươi có không?" Phương Tịch thử hỏi một câu.
Sắc mặt Trần Bình hơi đổi và sau đó lộ ra nụ cười khổ mà liên tục khoát tay nói: “Phù lục chi đạo bác đại tinh thâm nên ta sao dám xưng là phù sư được chứ? Ta chỉ mới theo Tông phù sư tầm sư học nghệ được mấy hôm nên phù đạo mới chỉ bước vào nhập môn, cho dù là chế tác ra phù lục hạ phẩm thì cũng đã có chút khó khăn.”
Tu sĩ có tứ nghệ gồm đan- trận- phù- khí, mỗi một loại đều phải tốn hao rát nhiều công phu mới đắc thành chính đạo.
Dù phù lục chi đạo so sánh với các đạo khác mà nói tương đối đơn giản hơn, nhưng cũng không thể nói môn phù lục chi đạo này không tinh thâm.
Một tấm bùa cấp thấp mà ngươi phải hao tốn rất lâu mới làm ra được, việc này liền đại biểu tiền lời so với phí tổn chả thấm vào đâu, thậm chí còn lỗ vốn.
Phương Tịch lại bổ sung một câu: "Vậy đã không tệ rồi! Không biết ngươi có Hồi Xuân Phù không? Ta sẽ thu mua theo giá cả của phường thị!"
"Cái này... ngược lại còn có một tấm." Nhắc tới giá cả của phù lục trong phường thị làm cho Trần Bình nhất thời nhịn không được mà lấy ra một tấm bùa màu xanh.
Mượn cơ hội này hai người lại nói chuyện với nhau vài câu, xong xuôi đâu đó Trần Bình mới cáo từ rời đi.
"Tên này có thể coi như một nửa người quen, hắn vậy mà lại đi theo Tông phù sư học nghệ." Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Bình mà Phương Tịch bỗng nhiên nghĩ đến đôi vợ chồng bán bùa chú kia, hắn liền cảm giác thế giới này thật nhỏ bé.
Đương nhiên có lẽ cũng là do phường thị Thanh Trúc Sơn vốn đã rất nhỏ, phù sư quanh đi quẩn lại cũng chỉ có quan hệ với mấy vị kia.
Vô luận như thế nào lần hành động này hắn có thu hoạch coi như không tệ.