Chương 4: Hệ Thống khởi động

__

KHỞI ĐỘNG HỆ THỐNG HỖ TRỢ

Chào mừng đến với thế giới mới

Số báo danh: 11010056

Nhân vật: Jai Vie

Giai cấp: nô lệ

Chức năng:

- Túi đồ không gian (sức chứa 100 ô vật phẩm, vật phẩm trùng nhau có thể xếp chồng).

- Quỹ tiết kiệm (lãi suất 1% mỗi tuần).

- Thành tựu: Không có (các thành tựu hoàn toàn ẩn, đạt được thành tựu nhận thưởng)

- Nhiệm vụ

Nhiệm vụ chính tuyến

Nhiệm vụ phụ tuyến (nhiệm vụ bắt buộc thực hiện, hoàn thành được thưởng, thất bại chịu trừng phạt).

Nhiệm vụ mỗi ngày (hoàn thành được thưởng).

Nhiệm vụ ẩn (nhiệm vụ theo tình huống đặc thù phát sinh, hoàn thành nhận thưởng. Nếu thất bại bị phạt hay không phạt sẽ tùy theo từng nhiệm vụ)

Phúc lợi:

- Nhận được ngẫu nhiên 1 phần quà mỗi ngày.

- Nhận được ngẫu nhiên 1 phần quà mỗi tháng.

__

Sau khi đọc xong bảng thông báo, nhờ vào kinh nghiệm đọc một ít truyện ở quê nhà Jai Vie cũng biết phải làm sao để đóng bảng thông báo. Nghĩ lại, hắn thầm trách chính mình lúc trước đọc truyện thư giãn đáng ra tặng quà cho tác giả nhiều một chút. Những kinh nghiệm này, chắc chắn hỗ trợ được hắn ít nhiều trong hoàn cảnh hiện nay.

Ngay khi bảng thông báo đầu tiên biến mất, trước mặt Jai Vie lại xuất hiện thêm một bảng thông báo khác.

__

Nhiệm vụ chính tuyến:

Không có gì quý hơn độc lập, tự do.

Yêu cầu nhiệm vụ:

Tự do, giải phóng khỏi cuộc sống nô lệ

Thất bại:

Khi chết, nhiệm vụ thất bại.

Phần thưởng:

1000 coin.

Tất cả chỉ số +1.

Trừng phạt:

Không có chỗ chôn thân.

__

Thấy hắn sững người khá lâu, người thợ rèn vỗ vai hắn và nói “đừng lo lắng về công việc, thực ra công việc sẽ không quá khó khăn, nó đòi hỏi sự chăm chỉ, sức khỏe tốt, lòng kiên trì, nhẫn nại, khéo léo trong những động tác và am hiểu những công đoạn. Ta tin con sẽ làm được”. Na Via nói và vỗ vào cơ thể săn chắc của hắn.

“Cảm ơn chủ nhân” Jai Vie rụt rè đáp lại đồng thời tắt bảng thông báo.

“Ta tên Na Via, ta có một tiệm rèn nho nhỏ ở trong thành phố này, hãy đi theo ta”

Bất ngờ nhận được sự giúp đỡ này. Tuy rất khó hiểu, nhưng việc được tái sinh ở thế giới này đã là 1 điều kỳ diệu rồi. Jai Vie thầm cảm ơn vị thần nào đó đã cho hắn cơ hội. Dù sao, với hệ thống này, hắn tin là ngày lấy được sự tự do sẽ tới nhanh hơn. Nhất là chủ nhân của hắn trông có vẻ là một người rất tốt.

Ở kiếp trước, hắn đã thấm thía một chút kiếp làm thuê. Hắn không sợ công việc khó khăn, chỉ sợ cấp trên không tốt.

Sau khi tên thương buôn nô lệ đang tháo những xích cho Jai Vie, hắn theo ông thợ rèn ra khỏi tiệm.

Quay đầu nhìn lại Jason Lo và hai nô lệ còn lại, hắn thầm chúc cho họ may mắn. không biết hắn và Jason Lo có cơ hội gặp lại hay không. Dù sao, tồn tại ở thế giới này cũng không dễ dàng gì cho một nô lệ.

Do tiệm của tên thương nhân nô lệ và tiệm rèn của chú thợ rèn khá gần nhau, đều ở gần khu vực trung tâm của tòa thành. Nên rất nhanh họ đã về tiệm rèn .

Ông Na Via dẫn hắn vào nhắn nhủ với một người thợ rèn khác vài điều rồi quay lại nói với hắn

“Đây là Hougen, là trưởng nhóm sản xuất các công cụ của tiệm chúng ta. Ta đã nhờ anh ta hướng dẫn con cách làm việc và những vấn đề liên quan. Con có vài ngày đễ theo dõi cách mọi người làm việc. Hãy bắt đầu công việc khi con thấy mình có thể làm được”.

“Vâng! Thưa chủ nhân, con sẽ làm việc thật tốt”. Manzuni cúi đầu nể trọng chân thật trước sự tốt bụng của ông Na Via.

Lúc này ông ấy đi vào căn phòng riêng của mình, để lại Manzuni bắt đầu học cách làm việc từ Hougen, thỉnh thoảng hắn quan sát xung quanh lò rèn.

Tiệm rèn dài khoảng 50 mét, rộng 15 mét. Được chia làm hai phần chính. Phía trước là cửa hàng vũ khí và dụng cụ, phía sau là lò rèn.

Ông Na Via, người đã mua Jai Vie cũng là chủ của tiệm rèn này là một chủ nô tốt. Ông ta có tay nghề cao và chỉ rèn những trang bị cao được khách hàng đặt riêng. Đa phần thời gian ông ấy quản lý hàng hóa và thư giãn. Có vài người thợ rèn ở làm việc ở đây được thuê để làm việc nhưng cũng có nhiều người là nô lệ. Họ đã ở đây nhiều năm và tất cả họ đều yêu quý chủ nô của mình.

Manzuni được Hougen, một người có kinh nghiệm cao trong số họ hướng dẫn. Bắt đầu từ những nông cụ dễ làm, không cần độ chính xác cao.

Tất nhiên Jai Vie cũng có quan sát cách họ làm những món vũ khí rất đẹp, nhưng vì việc rèn vũ khí đòi hỏi tay nghề cao và nguyên liệu sử dụng để làm vũ khí rất đắt tiền nên sẽ là một đoạn đường dài để Jai Vie có thể làm ra được những thanh kiếm như vậy.

Rất nhanh, đã đến buổi trưa

"Đến giờ cơm trưa rồi. Các chú, các anh rửa tay vào ăn cơm ạ" một cô gái xinh xắn tầm 14 tuổi bắt đầu bê những nồi thức ăn lớn ra đặt trên cái bàn lớn trong căn phòng khá rộng, trông có vẻ như nhà ăn của tiệm rèn.

Cô bé có dáng vẻ thon gọn uyển chuyển, đi đứng nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, khoác chiếc áo màu đen, cái quần dài màu đen, mái tóc vàng ngang vai... và "tâm hồn" cô ấy cỡ C.

NGON

Những nồi thức ăn đang tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.

"Ọc... ọc..." những âm thanh phát ra từ bụng của Jai Vie.

Tất cả mọi người bắt đầu tập trung lại. Manzuni cũng chầm chậm bước theo mọi người tới phòng ăn.

Ông Na Via cũng xúm vào cầm lấy một cái chén. Ông lấy một phần bánh mỳ vào chén của mình rồi đưa ánh mắt nhìn Jai Vie đang rụt rè chưa ngồi vào bàn "Vào ăn trưa thôi. Đây là Mafialia, cháu của ta” vừa nói vừa khoác vai ôm ôm đứa cháu yêu quý của mình”

“Mafialia nấu ngon hơn bất cứ quán ăn nào trong thành phố này đấy".

"Phải rồi, nếu có một cuộc thi nấu ăn. Mafialia sẽ giành quán quân."

"Cô ấy cũng rất dễ thương, lại còn lễ phép nữa chứ".

"Nghe đồn, con trai lãnh chúa rất thích con bé".

Mọi người bắt đầu nhao nhao theo. Manzuni rón rén bước tới bàn ăn.

“Chào anh, em là Mafialia” cô bé tự giới thiệu lại mình cho lính mới Manzuni rồi tiếp tục nói “Anh mới tới phải không, hãy dùng bữa tự nhiên nhé” Mafialia vui vẻ tươi cười.

“Haha…cảm… cảm ơn cô chủ” Jai Vie một tay gãi phía sau đầu rụt rè đáp từ từ ngồi vào cái ghế trống khi mọi người đều đã ngồi vào ghế.

Bữa trưa hôm nay là bánh mỳ, cá nướng, thịt xông khói, một loại rau gì đó, một nồi súp, khoai tây chiên và hoa quả để mọi người ăn tráng miệng sau khi dùng bữa. Thực đơn này khá nhiều món và tuy còn trẻ nhưng tay nghề của cô chủ rất cao, nhiều thợ rèn tới tiệm của ông Na Via làm công vì yêu thích tay nghề nấu ăn của cô chủ nhỏ.

Nhưng ngược lại. hắn lại thích những món ăn đơn giản mà ngon miệng của mẹ hắn làm, những cái bánh mỳ thịt mua vội lề đường, những bún bò, những tô phở thơm ngon, hủ tíu, bún chả,… hắn thèm hương vị của quê hương.

Hắn không quen với những thức ăn của thế giới này, nó ít gia vị và nhạt hơn nhiều so với những món ăn quê hương. Dù vậy, hắn vẫn rất biết ơn hai người chủ tốt bụng của mình.