Sáng sớm, không còn tiếng chim hót, tất cả vẫn chìm trong giấc ngủ dài.
Xa xa trong sương sớm, đâu đó những quán ăn với hương thơm và những làn khói bốc lên thật ấm nóng. Những tiếng húp xì xụp, xuýt xoa, tiếng gọi đồ ăn vang lên thật nhộn nhịp. Đâu đó những cửa hàng tất tả mở cửa, lúc ẩn lúc hiện trong làn sương sớm cùng những tiếng rao vang vọng như những nốt nhạc vang lên trên bức tranh mùa đông lạnh giá… nhưng đó là bức tranh cuộc sống của những con người.
Jai Vie thức dậy với những tiếng chửi rủa của tên thương buôn nô lệ. Cũng không phải những nô lệ này lười hơn hắn, mà vì cơn đói và cái lạnh thấu xương hành hạ họ cả đêm. Có người, à quên, có nô lệ bây giờ còn không dậy nổi. Thật may là hắn cho chúng bát cháo nhỏ vào buổi sáng, vị của nó thì nhạt nhẽo, cháo của hắn được làm loãng nhất có thể đến mức không biết đây có được gọi là cháo hay không. Nhưng ít ra thì nó vẫn còn khá nóng, nó giúp những nô lệ này có thể tạm quên đi cơn đói và cái lạnh thấu xương. Mọi người có khoảng 10 phút để ăn cho đến khi thành phố bắt đầu nhịp sống hằng ngày.
Tên thương buôn nô lệ đang ngậm cây tăm to như chiếc đũa và nằm phè phỡn trên chiếc ghế sa lông sau khi hắn ăn sáng.
Dù sao thì hắn cũng khá hài lòng với chuyến hàng này.
Đã gần trưa nhưng vẫn chưa có ai mua Jai Vie, dù có vài người mua nô lệ với nhu cầu làm bánh, làm gốm,… nhưng sau khi cân nhắc giá cả, họ chọn những người được tên thương nhân nô lệ ra giá rẻ hơn.
“Ông có phải người bán những nô lệ này” người khách hàng mới bước vào hỏi tên thương nhân nô lệ.
“Phải rồi. Thưa quý ông. ngài muốn mua nô lệ loại nào?” tên thương nhân nô lệ niềm nở với vị khách mới đến.
“Ông có nô lệ có kỹ năng rèn không” người khách hàng nói ra yêu cầu của mình.
“Rất tiếc. không có nô lệ nào biết rèn cả, nhưng tôi có những nô lệ khỏe mạnh” tên thương nhân nô lệ nói cà chỉ tay về phía Jai Vie và những nô lệ còn lại.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ và bị tác động từ những lời tổ lái ngon ngọt của tên thương nhân nô lệ. Người khách hàng kia cũng quyết định tìm kiếm cho mình 1 nô lệ to khỏe để phụ giúp công việc. Jai Vie thầm cảm ơn tên thương buôn nô lệ vì nỗ lực kiếm tiền của tên khốn đó đã tạo ra một cơ hội cho hắn và những nô lệ còn lại.
Jai Vie, Jason Lo và hai người còn lại được dẫn tới vị khách hàng mới. Nhìn vóc dáng ông ta rất chắc khỏe, nhưng khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, ông ta chắc khoảng chừng gần 60 tuổi.
Nhìn vị khách, hắn nghĩ tới người cha già của mình, cha mẹ hắn cũng tầm tuổi này. Giờ này, chắc họ đang đau buồn vì sự mất mất mát đi đứa con vì tai nạn của hắn.
“Trong các bạn có ai hiểu biết chút ít về nghề rèn không” người khách hàng nhìn qua những người nô lệ một lượt.
Trở lại với thực tại sau khi nghe tiếng nói của lão thợ rèn vang lên. Ngay khi người khách hàng hỏi những người nô lệ với giọng điệu nhẹ nhàng, ông ấy tôn trọng họ khi gọi nô lệ là bạn. Jai Vie thầm nghĩ, đây là người mà mình đang chờ đợi. Và hắn đã nhanh chóng trả lời ông ta bằng sự tôn trọng nghề nghiệp của ông ta và những kiến thức mà hắn biết khi còn ở quê hương xa xôi. Trái đất.
“Tôi được nghe kể về nghề rèn. Người thợ rèn dùng búa và đe để rèn kim loại nhờ lực của đôi bàn tay để tạo ra những vật dụng hàng ngày, công cụ lao động, vũ khí,… Dù từng là nông dân, tôi đã rất mong được thử sức mình với nghề thợ rèn. Nó rất thú vị khi có thể biến những khối kim loại cứng rắn thành những thứ có hình dạng khác nhau” Jai Vie trả lời với giọng tự tin.
Sau một hồi hỏi đáp, có thể thấy khuôn mặt hài lòng của vị khách hàng. Ông ta tiếp tục đặt thêm một câu hỏi cho tất cả nô lệ nhưng ánh mắt thì chỉ nhìn về phía Jai Vie. Đó là một cái nhìn sâu, như mong đợi thứ gì đó đột phá hơn từ Jai Vie. Ngay lập tức, Jai Vie cảm thấy thân thể như nóng lên.
Như muốn kết thúc, lão thợ rèn chợt nói to và mạnh mẽ. “Này các bạn! tại sao tôi nên chọn một người không có kinh nghiệm như các bạn?" ông ta lại hỏi và nhìn vào những người nô lệ như muốn dò xét.
Với nhiều nô lệ, câu hỏi này sẽ khiến họ tự ti, đụng chạm đến chút lòng tự ái còn sót lại của họ. Nhưng đã là nô lệ thì nên có giác ngộ của nô lệ, không nên vì những câu hỏi thẳng thắn này mà đánh mất cơ hội.
“Tuy chưa có kinh nghiệm nhưng tôi có sức khỏe tốt. Tôi từng là một người nông dân chăm chỉ. Tôi mong muốn tìm hiểu công việc này và tôi sẽ cố gắng nỗ lực hàng ngày. Tôi tin mình sẽ làm được” Jai Vie đáp ngay lập tức với giọng điệu thật tự tin
Ngay sau đó người thợ rèn quay về phía thương buôn nô lệ và hỏi "Anh bạn này giá bao nhiêu."
“Chỉ 5000 coin, thưa ngài.” tên thương nhân nô lệ mỉm cười đê tiện.
Người thợ rèn móc ra 5 đồng vàng trả cho tên thương buôn nô lệ rồi quay lại nói với Jai Vie. “Mong muốn của con là gì khi làm việc với ta sau này.”
“Thưa ngài,… con muốn kiếm đủ riền để mua lại sự tự do.” Jai Vie thành thật trả lời.
Người thợ rèn sững người lại một lúc, nhưng rất nhanh ông ấy vỗ vai và nói với Jai Vie. "Này cậu bé, chỉ cần con trả cho ta đúng 5 đồng vàng con sẽ được tự do.”
Nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực ra đây là một giao kèo có lợi. thường những người mua bán nô lệ sẽ yêu cầu gấp đôi, gấp ba hoặc có thể gấp năm lần con số họ bỏ ra để mua nô lệ đó. Điều đó có thể hiểu được.
Không ai muốn mua một kẻ lười về làm nô lệ trong nhà, hoặc là một kẻ kém thông minh, cũng đôi khi nô lệ sẽ chết bất cứ lúc nào, như vậy người sỡ hữu nô lệ xem như mất trắng.
Trường hợp người nô lệ được việc, siêng năng, thông minh, trong quá trình sẽ học được những nghề nghiệp mới,… Nói chung là hàng xịn. Nếu giá chuộc thân bằng với giá mua thì tuy huề vốn nhưng thực ra là người sỡ hữu nô lệ đó đã lỗ rất nhiều.
Đã có nhiều trường hợp người nô lệ sau khi phát triển tốt đã bắt tay với người khác, mượn tiền chuộc thân,…
Nói về giao kèo nô lệ. đây là một hợp đồng được cung cấp từ lãnh chúa cho những thương nhân nô lệ khi đăng ký. Trên đó sẽ ghi tên của người nô lệ và khoảng trống cho những nội dung của giao kèo giữa chủ nô và nô lệ về thời gian làm việc, số bữa ăn tối thiểu, giá chuộc thân,… Kèm theo đó chiếc khuyên tai.
Sau thời gian ngắn chờ đợi, tờ giao kèo nô lệ được tên thương nhân nô lệ lấy ra.
Người thợ rèn bắt đầu điền những điều khoản vào…
Khi cầm tờ giao kèo trên tay. Không biết tại sao, dù chưa học qua ngôn ngữ kỳ lạ này hắn vẫn hiểu nội dung trên giấy.
Jai Vie bất ngờ về những chữ được viết trên đó. Những điều khoản này, nó là những điều kiện tốt nhất mà một nô lệ có thể nhận được. Ngoài ra, thay vì phải làm việc vào tất cả các ngày trong tuần, hắn được phép nghỉ vào ngày chủ nhật còn ngày thứ bảy chỉ cần làm việc 8 giờ. Tất nhiên những ngày thường thì vẫn là 12 giờ một ngày.
Sau cùng, Jai Vie thấm nhẹ vào tay vào khay mực đỏ, đè ấn hai ngón tay cái của mình lên tờ giấy, để lại hai dấu vân tay trên đó. Chính thức bắt đầu kiếp nô lệ của mình.
“Ting ting”
“Ting ting”
Hai đoạn âm thanh nhắc nhở nhẹ nhàng vang lên trong đầu hắn.
Cũng ngay vào giây phút đó, Jai Vie bỗng bất ngờ giật mình và bất động một lúc. Trước mặt Jai Vie đột nhiên lóe lên một màn mờ nhạt ánh sáng bảng, xuất hiện một bảng thông báo bán trong suốt mờ nhạt.