“Này...có cần thiết phải gặp mặt không?”
“Bộ ngươi ghen?.” Hermione ngạc nhiên quay đầu hỏi.
“Đúng vậy, ta hơi ghen, dẫu gì hồi nhỏ nàng giống y chang ngươi, bây giờ còn chuẩn bị kết hôn.” Hắn khó chịu nói.
“Haha, vậy thì thôi đi, ta sợ ngươi không nhịn được bắt cóc nàng. Nghe nói ngươi thích chơi song sinh nhỉ.” Hermione cười khinh thường, thấy biểu tình trên mặt ca ca là nàng đoán được ngay.
Mặt Carl không thay đổi khi bị nàng nói toạc ra ý nghĩ trong lòng. Hắn chỉ cười khan đổi chủ đề.
“Haha, ngươi có muốn xem Luân Đôn không?.”
“Đi thôi, ở lâu người nào đó thèm.”
Nàng ôm Aine dẫn đầu rời đi, hắn một mắt tiếc nuối nhìn Emma rồi đi theo.
“.....”
“ Thật đúng là có sân ga 9 3/4.”
Hermione kinh ngạc lên tiếng nói.
Ba người từ nhà Emma rời đi rồi dạo quanh thành phố Luân Đôn, bởi vì dịch bệnh nên đường phố hơi vắng vẻ, tiểu cô nương tò mò muốn đi Nhà Ga Ngã Tư Vua xem.
“Đúng vậy, thế giới kia chắc là thế giới song song, phản chiếu từ chủ thế giới này nên trùng hợp.”
Tại sao bên này lại là Chủ thế giới? Bởi vì hắn phát hiện được Chủ thế giới có thật nhiều ‘Lỗ’ a. Những thế giới chưa biết thông qua phát tán lấy thông tin thế giới mình, đi qua những cái ‘Lỗ’ này đến chủ thế giới. Tác giả bắt được những thông tin này rồi cấu tạo nên tiểu thuyết. Đây chính là ‘Linh cảm’.
Tiểu thuyết bán chạy thì tác giả có tiền, thế giới truyện nổi tiếng thì sẽ xuất hiện tín ngưỡng, tín ngưỡng này lại là ‘Thuốc bổ’ đối với thế giới. Tác giả và thế giới xem như có quan hệ cộng sinh.
“Không xuyên qua được.” Hermione gõ lấy bức tường nói.
“Đi thôi, bên này trời sắp tối, Việt Nam cũng hơn nửa đêm, về ngủ đi, bảo bảo mệt.” Carl nhìn thời gian rồi nói. Luân Đôn hơn Việt Nam là 7h, muốn biết giờ Việt Nam thì lấy giờ Luân Đôn +7 là xong.
Hermione đi chơi nãy giờ chưa đã thèm, nhưng thấy Aine ngáp dài ngáp ngắn thì đành thôi.
---------
Sáng 7h.
“Ca ca~., hôm nay đi đâu?” Hermione nằm trên giường, một tay chống đầu, tay kia cầm lấy bình ‘Sữa’ trêu đùa tiểu Aine. Tiểu baby chụp mãi không được, tức đến cả mặt đỏ bừng.
“Haha, chơi với tiểu Aine thật vui.” Tiểu cô nương vui vẻ cười lên.
Carl giả vờ nhìn không thấy, trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi, ‘Tha thứ cho ta..Aine, mụ mụ không chơi ngươi liền chơi ta ha’.
“Đi xung quanh vũ trụ xem.” Carl đề nghị, hắn cũng không biết nên đi nơi nào.
“Ý kiến hay, để ta thay quần áo.” Hermione hai mắt sáng lên, ném bình ‘Sữa’ cho hắn rồi đứng dậy phất tay dọn dẹp phòng.
Hắn đưa bình bú cho tiểu Aine đang phòng má, nhờ có mụ mụ vô lương, tiểu bảo bảo bây giờ cũng đã học được tức giận. Thấy Carl đưa cái bình tới liền vui vẻ ôm lấy bỏ ngay vào miệng.
Nhìn xem tiểu Aine trong ngực, hắn lại nhớ đến Aine của tương lai, đã 4 năm nên chắc cũng đã lớn rồi.
Hermione đã bỏ hết đồ đạc vào nhẫn, hắn đứng dậy ôm tiểu Aine vào ngực thi triển ‘Người Lười Chú’, tiện tay dọn sạch sẽ luôn căn phòng.
“Tạm biệt, tiền không cần thối.” Hắn chào lễ tân, rồi ra đi trong sự ngỡ ngàng của họ. Chắc lần đầu tiên thấy khách ở xong tự dọn phòng a?
Hắn tìm chỗ không ngươi rồi ôm lấy hai mẹ con thuấn di ra ngoài không gian.
“Cuộc phiêu lưu của nhà Granger bắt đầu.” Hermione đứng trên một khối thiên thạch lớn trung nhị hét to, nhưng ở trong chân không cũng chỉ có 2 người nghe a.
“Đừng làm loạn” Hắn ôm Aine bất đắc dĩ vỗ đầu nàng.
Cô nàng phụng phịu đẩy cánh tay ra, lại nhìn Aine đang vui sướng nằm trong ngực ca ca, đây là chỗ của nàng a. Tiểu cô nương tức giận ôm lấy Aine ra rồi thay thế vào đó.
‘Ta không làm gì được ba ba ngươi chẳng lẽ không làm gì được ngươi’ Hermione đùa giỡn ‘đồ chơi’ mình.
Aine không vui ‘Ô aaa’ hét lên một loạt ngôn ngữ baby phản đối.
Carl nhìn nàng bất đắc dĩ, Hermione từ 4 năm trước liền thay đổi rồi, nói sao đây, dần dần giống như bị ‘Cho Chang hoá’. =))
Cho Chang là ai, là một tập hợp của đậu bỉ, sa điêu, thiên niên ngốc, trung nhị vào một thể. (Vậy mà là Athena a)
4 năm trước Aine tương lai đã từng căn dặn với hắn ‘Phải bảo vệ tốt nàng khỏi mụ mụ’, lúc đó hắn không hiểu cô nàng đang nói cái gì, bây giờ mới biết được.
Phải kiếm việc gì cho cô nàng làm mới được, không thể để nàng suốt ngày ‘chơi’ đùa tiểu Aine đáng thương được.
Carl mở ra lồng năng lượng bao phủ 3 người, ‘Vèo’ một cái (không có âm thanh) 3 người hoá thành tia sáng rồi biến mất. Để lại vài dấu chân trên viên thiên thạch, đây là một trong những bí ẩn lớn nhất trong nhiều năm sau của nhân loại, lúc nhân loại đi vào vũ trụ.
------Vũ trụ rộng lớn-----
“Đây là cái thứ mấy?” Hermione ôm lấy Aine đã ngủ, nhìn phế tích xung quanh than phiền.
“Ta cũng không rõ .” Carl cúi đầu nhìn một nắm đất đá xen lẫn tro cốt trong tay, cảm giác rất giống Gene người a.
Hắn cũng bất đắc dĩ, bọn họ đã bay mấy vòng quanh Hệ Ngân Hà, phát hiện nơi đây đã từng có một nền văn minh rất phát đạt. Nhưng đó chỉ là quá khứ, bây giờ các hành tinh chỉ còn lại một vùng phế tích, xác phi thuyền, tro cốt nhân loại bị vương vãi khắp nơi.
Đúng vậy, là nhân loại, tro cốt đã tồn tại mấy vạn năm, nhưng hắn phân tích thôi diễn lấy, trùng hợp đến 90 phần trăm là Gene người hiện đại. Có lẽ người Địa Cầu là hậu duệ của nền văn minh này a.
Từng tấm màn đen bí ẩn bao phủ lấy khiến hắn càng thêm bất an hơn.
Từng tấm màn đen bí ẩn bao phủ lấy khiến hắn càng thêm bất an hơn.
“Về thôi, ở đây không thu hoạch được gì.” Không đủ thời gian nên hắn không tìm kiếm tinh hệ khác. Hắn muốn trở về quan sát Trái Đất kỹ hơn, còn lại để sau.
“Hoan hô.” Hermione cười vui vẻ, nàng cứ tưởng vũ trụ sẽ chơi thật vui, nhưng đi đến đâu cũng là bóng tối với sự nhàm chán, không bằng ở nhà đùa giỡn lấy tiểu Aine chơi.
Ba người hoá thành vệt sáng biến mất, lại không phát hiện đâu đó có tiếng than nhẹ như có như không.
“Hope”
-----Đường phân cách vũ trụ-----
Lại đứng ngoài không gian.
“Vẫn là Địa Cầu mình thật đẹp.” Hermione mở Siêu Cấp Thị Lực nhìn xuống vui sướng nói.
“Địa Cầu cũng thật đặc biệt nhất” Hắn nói thầm.
Các thế giới khác có cốt truyện có thể quay xung quanh sinh vật hay văn minh nào đó, nhưng mà thế giới nào cũng có Trái Đất, có thể không thường xuyên xuất hiện nhưng ít nhất cũng phải ló ra cái mặt, hiện ra hành tinh thần bí.
Mặc dù sẽ có nhiều người ngoài hành tinh chửi bậy nhân loại dùng ‘Cầu’, ‘Trái’ để hình dung lấy hành tinh mẹ của mình. Con người luôn luôn tìm kiếm thứ mỹ lệ nhất, nhưng lại không phát hiện nó đang nằm dưới chân a. Carl nhìn hành tinh cảm thán.
Hắn mở lấy đã tiến hoá thành ‘Căn nguyên ma nhãn’ quan sát phân tích Trái Đất. Nhưng vẫn luôn tự hào về năng lực mới của mình lần này lại không phát huy hiệu quả.
Trái Đất xinh đẹp lại giống như bị bao phủ bởi mê vụ thần bí hấp dẫn khiến người muốn khám phá mà không được.
Một lúc sau không phân tích được gì, hắn đóng lại năng lực, vuốt ve huyệt thái dương, đôi mắt này tuy mạnh nhưng sử dụng nhiều sẽ hao tổn bản nguyên. Ít nhất phải nửa năm sau mới dùng lại được.
“Có sao không, ca ca?.” Hắn mở mắt ra thấy Hermione đang lo lắng nhìn hắn.
“Không có gì.” Carl mỉm cười vuốt tóc nàng.
----------
Trong Tiểu Thế Giới.
“Tối nay Carl mập trạch sẽ chết à?” Nhìn thanh niên đang ôm điện thoại đọc truyện, Hermione hỏi.
“Ký ức của ta trước khi chuyển sinh dừng lại trong khoảng thời gian này.” Hắn cũng không chắc chắn, ngủ quên lúc chết đi ai biết được.
Hắn cảm ứng cơ thể Carl mập, huyết áp hơi thấp một tí, còn lại rất khoẻ mạnh nha? hắn không hiểu, với thân thể này tiếp tục trạch lấy ít nhất cũng kiên trì được 30 năm nữa.
“Ta dỗ dành tiểu Aine ngủ, khi nào 'ngươi' chết thì gọi ta.” Chờ đến hơn nửa đêm, Hermione ngáp một cái rồi nói.
Hắn xạm mặt lại, là quá khứ của ta chết đi, nói rõ ràng nha. Không để ý đến nàng, hắn tập trung chú ý bốn phía.
----------
Trưa hôm sau.
“Hô, ngủ thật đã.” Hermione vươn người thở ra một hơi sảng khoái. Từ khi kích hoạt tất cả năng lực trong Gene, nàng đã không cần ngủ. Nhưng đối với nàng, ngủ cũng là niềm vui khoái hoạt nhất, ngoài đ-t nhau cùng đùa với Aine a, nên tiểu cô nương cũng không thay đổi cách sống của mình.
“Ca ca, chết chưa.” Nàng mơ màng hỏi hắn.
“Chưa.” Carl mặt đen lại.
“Nhưng ngươi sắp thức dậy rồi.” Hermione ngạc nhiên nhìn thanh niên.
Có khi nào do hắn xuất hiện ở đây nên hắc thủ không ra tay? Carl hoang mang cảm ứng lấy bốn phía không gian.
“Không thể nào, vậy quá khứ sẽ bị thay đổi, ta cũng sẽ không xuất hiện!!.” Hắn gấp. Sai lầm thật ra ở đâu?.
‘Tồn tại tức hợp lý’
Đột nhiên hắn nhớ đến Aine tương lai nói. Nếu đúng là ‘hợp lý’, vậy tương lai hắn cảnh báo ‘Phải cẩn thận’ là ý gì.
Hắn nhanh chóng lấy ra sợi dây chuyền cổ xưa xem xét, đây là Carl tương lai gửi về cho hắn, hắn lặp lại quan sát lấy từng hình ảnh, ‘Phải cẩn thận’ ‘Cẩn thận’.... Khoan, ánh mắt kia, nhìn quen quen.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt Carl tương lai, nhìn rất quen thuộc. Mở tối đa Siêu Cấp Đại Não thôi diễn.
.
‘Mặc dù chưa từng gặp, nhưng tại sao lại cho ta cảm giác lại rất quen thuộc??’ hắn hốt hoảng suy nghĩ.
“Tiểu Hermione, nhìn ánh mắt này, thấy có quen không?.” Hắn quay đầu sang Hermione hỏi, cô nàng luôn ở bên hắn chắc gặp qua.
“Cái nào? để ta xem!.” Cô nàng nhìn vào hình ảnh, rồi nhìn Carl, lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến hắn càng lo lắng.
“Mau nói, đừng lắc lắc.” Hắn gấp gáp.
“Ca ca, haha haaa,...” Cô nàng đột nhiên ôm bụng cười, nàng cười đến mức ho sặc sụa.
“Haha, khụ ụ... ngươi cuối cùng...haaha...cũng có...ngày hôm nay...ha ha.”
“Dừng lại, ngươi...đừng đùa, ta đang gấp.” Hắn nghe nói vậy vịn hai vai nàng, mặt trầm trọng lo lắng nói,
“Đợi...cho ta...cười cái đã...ha hắc.” Ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay a. Hermione rất vui sướng, nhìn bộ dáng kia của ca ca, nàng cười không thở nổi (mặc dù không cần thở).
“Nếu không dừng lại ta sẽ điều khiển cơ thể ngươi.” Hắn đe doạ, nói.
“Được rồi, ta..không cười..hắc.” Hermione tính đùa hắn tiếp, nhưng nghĩ đến bị ca ca quan sát trí nhớ liền dừng lại, nàng giả vờ nghiêm mặt nói.
Cô nàng không hề giải thích, mà từ trong trí nhớ mình rút ra một loạt chùm sáng. Tất cả đều là hình ảnh Carl trong quá khứ đang chuẩn bị tính kế người khác.
“Đoạn này, ngươi biến Ron cùng Harry thành Gay.”
“Cái này, ngươi tính kế Penelope, Cho Chang.”
“Đây, ngươi cười nhìn ta cũng như Lavender.”
“.....”
“Ngươi nhìn ánh mắt ngươi lúc đó, giống hệt ngươi của tương lai.” Cuối cùng cô nàng cười ha ha chỉ vào điểm chung của từng hình ảnh.
Carl: ‘....??.’
“Fuck, Fuck....” Đến bây giờ có ngu đến mấy hắn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
‘Fuck ta tương lai’
‘4 năm a, Fuck con vợ hắn’
....
Hắn mắng chửi lấy tương lai mình.
Ca ca, ngươi ác cảm thú vị đã đến trình độ tối cao, ha ha... ngay cả chính mình cũng bị đùa giỡn.” Cô nàng vui vẻ hạnh phúc suýt ngất, khi biết được trong quá khứ lúc nàng bị ca ca tính kế, đến bây giờ mới biết được ca ca có nhiêu hắc ám.
Voldermort thích hành hạ người rồi giết chết thì còn đỡ. Còn ở đây, bị ca ca trêu đùa sa vào bẫy người, cuối cùng lại quay đầu vui sướng biết ơn quỳ cảm tạ hắn. Ca ca hắn vậy mà cũng vui vẻ nhận lấy lời cảm ơn, nói cái gì ‘Đều là ta phải làm’ ‘Chuyện nhỏ’,....
Giống Harry, Ron cùng Draco, ba người không biết ‘nhờ’ ca ca nên họ mới ở bên nhau, luôn luôn dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, đem hắn là người đáng tin nhất, thề sống chết hiệu trung.
May mắn một lần tình cờ nàng quan sát được quá khứ mới biết bộ mặt thật của ca ca.
Những chuyện kia kể lại cũng khiến người nghe rơi lệ a. Nhưng bây giờ
“Ca ca, ta tha thứ cho ngươi.” Nàng khâm phục nhìn hắn, những lần đùa giỡn với các nàng cũng không là gì so với tương lai hắn tự hố chính mình. Ròng rã 4 năm a.
“Ta chỉ muốn lẳng lặng.” Carl ánh mắt thấm thía nói.
“Lẳng lặng là ai a?.” Hermione tò mò hỏi.
“Leave me alone.” Hắn khó chịu nói, bây giờ tâm trạng hắn thật tồi tệ. Muốn trả thù nhưng không thể làm gì được tương lai. Buồn bực nhìn nhìn về thanh niên sắp tỉnh ngủ. Đúng, còn quá khứ a. Hắn hai mắt sáng lên.
‘Fuck, ta bị tội cũng không để các ngươi yên bình’ Carl cười tà ác.
Hermione rùng mình một cái, không dám tin nhìn ca ca, ‘Chẳng lẽ hắn tính kế mình từ lúc này?’ Super Ngoan nhân a.
“Như vậy ai đưa ngươi đến thế giới kia.” Nàng tò mò hỏi.
“Chính ta.”
“Lại là ngươi? không thể nào.” Hermione khó tin nhìn hắn, phòng nghỉ Ravenclaw có câu hỏi, “Gà có trước hay trứng có trước.” Như vậy ca ca ở đâu.
“Ngươi có trước hay ngươi có trước.” Nàng vô duyên hỏi một câu.
Carl xạm mặt lại, xoa mạnh cái đầu tóc rối bời của nàng. Hắn không biết a.
Từ trong nhẫn lấy ra cục đá màu đen, hèn gì hắn vẫn luôn cảm thấy quen thuộc, đây là loại năng lượng trong linh hồn hắn a.
Bóp nát viên đá, một tia sáng màu bạc xuất hiện, chiếu sáng lấy Tiểu Thế Giới, cái này chỉ là một tia bản nguyên a. Mấy năm sau sẽ biến thành một đám lớn như bây giờ.
“Thời Không Căn Nguyên?.” Hermione kinh ngạc, cái này nàng cũng có.
“Đúng vậy, ngươi được ‘thơm lây’ từ ta a.” Hắn nhìn nàng miệt thị, lúc nãy dám cười hắn, Carl siêu mang thù, thề.
“Hư, ai thèm.” Tiểu cô nương bĩu môi, mặc dù ‘thơm lây’ thật, nhưng nàng không chấp nhận a. Hắn cùng nàng là song sinh, nên khi mang thai nàng nhiễm một tí bản nguyên, cuối cùng nó ký túc trong linh hồn nàng tự phát triển. Tiểu Aine cũng có.
Không để ý đến cô nàng, hắn ác ý nhìn vào thanh niên kia. Đưa tay ra bóp nát cơ thể mập mạp, chỉ để lại linh hồn đang mê mang kia. Hận hận vo tròn làm linh hồn trở nên yếu ớt hơn, điều này là lý do khiến hắn lúc nhỏ mê mang đến 5 năm mới thức tỉnh ký ức.
Đưa tia bản nguyên kia đánh vào đó. Suy nghĩ cái gì, hắn tách ra một phần Gene nguyên thuỷ của mình đưa vào. Rồi mở một cái ‘Thời không lỗ sâu’ đến thế giới HP ném vào trong. Linh hồn mờ nhạt bay vào trong bụng Monica, hoá thành một phôi thai nằm cạnh Hermione.
Tiểu cô nương ở một bên nhìn thấy cả quá trình khiến nàng lạnh cả người. Ca ca tức giận đến nổi ngay cả mình cũng giết. Thật đáng sợ..
Nàng quyết định tìm lấy tiểu Aine chơi đùa để giảm bớt tâm trạng không thoải mái. Tội nghiệp Aine vừa tỉnh ngủ lại bị vô lương mụ mụ làm công cụ giải trí.
“Ôi ôi tiểu Aine đáng yêu, để mụ mụ cắt tóc cho ngươi....”
“No.” Aine la lên.
“......”
Tiểu Aine mới sinh ra làm gì có tóc, Carl thở dài.
Hắn nhắm mắt tập trung suy nghĩ đến tình hình của mình.
Mặc dù hắn không hiểu sức mạnh của mình từ đâu ra, không thể nào đột nhiên xuất hiện một hắn tương lai đưa hắn quá khứ xuyên qua được. Cái này gọi là vòng lặp vô hạn?
Nhớ đến lúc Aine tương lai xuất hiện, Hermione từng tò mò hỏi nàng thời gian sinh ra, mang thai mấy năm để nàng với ca ca còn làm tình đúng giờ. Lỡ xuất hiện sai lầm làm Aine không xuất hiện.
Lúc đó Aine nói: ‘Nàng sinh ra là chuyện tất nhiên, không cần lo lắng.’ Hắn mơ hồ không hiểu, nhưng bây giờ đã rõ ràng.
“Tồn tại tức hợp lý.”
Còn vẻ mặt mệt mỏi của Carl tương lai kia, hẳn không phải là giả, chắc gặp chuyện gì khó khăn không thể giải quyết.
Cầm trên tay sợi dây chuyền cố quan sát kỹ, chỉ có hai công năng, vĩnh hằng không thể phá huỷ, cùng hình ảnh âm thanh đã cố định sẳn. Cái này chắc là đạo cụ truyền thống chuyên dùng để hố Carl quá khứ a. Hắn cất kỹ nó vào nhẫn không gian, đợi 11 năm sau nhờ Aine gửi lại cho mình. Hắc hắc.
Cuối cùng cũng kết thúc, hắn thở phào một cái. Mặc dù bị hố 4 năm, nhưng nghĩ lại sau này có thể hố lại quá khứ của mình tâm trạng hắn tốt hơn hẳn.
-----Hết P2-----