Vào 3h tối, nhóm 3 người Hermione rời lâu đài và đi ngang qua các khu vực. Nghe nói Hagrid sống trong một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở rìa rừng cấm. Có một chiếc nỏ và một cặp galoshes(?)ở ngoài cửa trước.
Khi Harry gõ cửa, họ nghe thấy tiếng lạch cạch điên cuồng từ bên trong và một tiếng chó sủa ầm ỉ. Rồi nghe giọng nói của Hagrid vang lên,
"Quay lại, Bập Bẹ -- mau trở lại."
Khuôn mặt to lớn đầy lông lá của Hagrid xuất hiện trong khe hở khi mở cửa ra.
Hagrid để mọi người đi vào.
“Cứ tự nhiên như ở nhà” Hagrid nói, rồi buông Bập Bẹ ra, con chó ngồi bên Ron và bắt đầu liếm tai hắn.
“Đây là Ron.” Harry giới thiệu với Hagrid thanh niên tóc đỏ đang cầm ấm trà và bánh nướng nóng đặt trên bàn.
“Một thành viên khác của Weasley à?” Hagird nhìn Ron tóc đỏ hỏi,
“Ta đã dùng nửa cuộc đời để đuổi hai anh em song sinh Weasley ra khỏi khu rừng này.” Hắn chửi bậy.
“Ta là Hermione Granger, tiên sinh” Không đợi Harry giới thiệu, tiểu cô nương giành lời nói trước.
“Rất hân hạnh được biết đến ngươi, tiểu thư xinh đẹp.” Hagrid làm kiểu thân sĩ nhàn nhã nói, mặc dù nhìn chẳng ra gì nhưng thái độ cũng khiến Hermione vui vẻ.
“Vậy Hogwarts như thế nào?” Mọi người giới thiệu với Hagrid xong quay sang Harry hỏi.
“Mọi người trong đó đều rất tốt, trường học rất thú vị. Trong lâu đài có một con mèo, phu nhân Norris, ta nghĩ nó sẽ thích Bập Bẹ.” Harry vuốt đầu con chó nói.
“Ngươi biết không, nó đi theo ta suốt ngày, ta không thể bỏ được nó. Đúng, tên nó là do Filch đặt.”
“......”
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Chắc là Carl” Hermione lên tiếng. Cô nàng đứng dậy mở cửa ra.
“Buổi chiều tốt lành, Hagrid tiên sinh, ta là Carl Granger , anh trai của Hermione. Rất hân hạnh vì được biết đến ngươi” Carl xoa đầu Hermione, đi vào phòng chào hỏi Hagrid.
“Ta cũng vậy, Carl tiên sinh. Mời ngồi” Hagrid nhiệt tình đáp lại, bình thường thì học sinh Hogwarts không thích hắn, hôm nay mới biết được rất nhiều người bạn mới khiến hắn rất vui vẻ.
Carl nhìn xung quanh căn phòng, không có chỗ trống nên ngồi chung ghế với Hermione.
“Khoá Ma Dược thế nào? Snape có bị gì không?” Ron không khỏi chờ mong hỏi thăm Carl.
“Nếu không để ý đến cái miệng đầy nộc độc của giáo sư Snape thì ta nghĩ mọi thứ vẫn tốt.” Hắn cười nói.
Hôm nay tiết học rất suôn sẻ đối với Snape, không có mụn ghẻ, không có tai nạn như lần trước. Có lẽ do lần trước đưa Snape đến chỗ phu nhân Pomfrey nên hôm nay Snape không còn làm khó hắn, nhưng cái miệng thúi vẫn không dừng lại.
Hơn nữa, trước khi đến đây hắn đã đến phòng học Ma Dược Cấp Cao sao chép sách giáo khoa của Hỗn Huyết Vương Tử, trong sách có ‘Thần Phong Vô Ảnh’ cùng một số Hắc Ma Pháp do Snape sáng tạo.
“Snape vẫn hoàn hảo à!.” Ron tiếc nuối nói, hắn hận nhất tên thanh niên tóc vàng cùng lão con dơi, Snape không bị nổ làm hắn không cam tâm.
“Đưa cái này lại cho Fred cùng George dùm ta” Carl cười cười, rồi ném chai dầu gội cho Ron.
Mọi người thấy 1 màn như vậy không hiểu nhìn hắn, Carl kể lại chuyện 2 anh em Weasley tặng quà ra viện cho Snape. Nhớ lại cái mặt thúi của Snape khi trả quà, hắn chỉ muốn ôm bụng cười to.
“Hahahaha” Cả phòng vang lên tiếng cười vui sướng cùng chó sủa, đặc biệt là Harry, hắn ôm Bập Bẹ cười chảy cả nước mắt.
“Hai người họ thật thiên tài” Hermione khen ngợi cười nói, mặc dù hai người kia thường xuyên phá phách khiến bên Gryffindor trừ điểm, nhưng không thể phủ nhận, những trò đùa của họ mang đến sự vui vẻ cho nhiều người .
Cười no nê, Harry cũng kể cho Hagrid về tiết học Ma Dược của hắn.
“Hình như Snape không thích ta.” Harry nói
“Không, ngươi sai.” Hagrid phủ nhận. “Ngươi phải tin tưởng hiệu trưởng Dumbledore.”
‘Đúng vậy, Snape không phải không thích ngươi, hắn ghét ngươi a’. Carl thầm chửi bậy.
Snape là một tập hợp mâu thuẫn, vừa chính vừa tà. Giống như hắn yêu tha thiết con mắt Harry, nhưng lại ghét cay ghét đắng khuôn mặt này. Vừa yêu vừa hận. (VL)
Hắn yêu Lily đến mức cố gắng vặn vẹo ‘Thủ Hộ Thần’ của mình đến nổi thành hình dáng giống như Lily(mẹ Harry a) (đùa).
“À, nói đến Charlie, anh trai ngươi như thế nào rồi?” Hagrid quay sang hỏi Ron, “Ta rất thích hắn, hắn là 1 người yêu thích động vật.”
Harry không biết Hagrid có phải đang thay đổi chủ đề hay không. Trong khi Ron kể cho Hagrid nghe về công việc của Charlie về chuyện nuôi rồng. Hắn lấy mảnh giấy đang nằm dưới ấm trà. Trên đó có thông tin về Gringotts.
“Hagrid!”
“Ngươi có nhớ cái ngày mà chúng ta đi Gringotts, ngươi đã cầm gói hàng, đó có phải là đồ mà tên trộm đang tìm kiếm” Harry cầm tờ báo lên hỏi Hagrid.
Hagrid không nói gì, hắn cố tránh né ánh mắt Harry.
“Có phải ngươi có nước bọt của Dạ Kỳ đúng không?. Ta đang cần nó.”
Carl thấy không khí hơi im lặng, đành nói ra mục đích của mình. Kết giới Ma Pháp ở Hogwarts hầu như hạn chế tất cả năng lực của hắn, mà hắn cũng lười nhác dùng Tinh Thần Lực dò quét để tìm kiếm nên hắn hỏi Hagrid cho nhanh.
Giống như được giải thoát bởi áp lực, Hagrid cho Carl 1 ánh mắt cảm kích rồi chạy vào trong nhà, lấy một cái xô lớn, lấy miếng thịt tươi bị ăn dở trong đó ra, rồi đưa cho Carl.
“Đây, ta vừa mới cho Dạ Kỳ ăn xong, đây đồ ăn thừa của nó.”
Cảm thấy khó chịu, Carl từ trong nhẫn lấy ra bao tay mang vào mới cầm nó từ Hagrid, miếng thịt đã bốc mùi, chắc Dạ Kỳ là 1 loài động vật ăn xác thối a.
“Cảm ơn ngươi, Hagrid.” Carl bỏ nó vào bao rồi nói tiếng cảm ơn.
“Không có gì, nếu cần gì các ngươi cứ đến tìm ta” Hagrid bộ dạng hào phóng nói.
-----
Khi mọi người trên đường quay về vì bữa tối, túi của Harry và Ron nặng nề với những chiếc bánh đá mà Hagrid nhiệt tình đưa cho họ.
Hai người hâm mộ nhìn về phía Hermione và Carl, có Túi Da Rồng là mọi chuyện dễ dàng a.
“Ngươi đoán trong Hogwarts ai giàu có nhất?” Carl thình lình hỏi một câu.
“Là Snape, bán Ma Dược chắc lão kiếm được rất nhiều tiền.” Hermione đang cầm tay hắn đung đưa.
“Không, là Dumbledore mới đúng” Ron phản bác, hắn cảm thấy chức vụ càng cao thì càng có nhiều tiền.
“Ngu ngốc, hiệu trưởng tiền bối sẽ không kiếm tiền.” Hermione trừng mắt nói.
“Tiền của hắn ở Phượng Hoàng Xã.”
“......”
Hai người thế là cãi nhau ầm ỉ, rồi thống nhất quay đầu sang nhìn Carl, tò mò đáp án là gì.
“Là Hagrid” Carl nói ra đáp án khiến mọi người ngạc nhiên.
“Làm sao có thể là Hagrid?” Ron không tin hỏi.
“Ngươi có để ý đến cái dây thừng mà Hagrid dùng để treo cái cung không, đó là lông đuôi Độc Giác Thú, bộ hắn phá sản đến mức bện nó thành dây thừng hả” Carl chửi bậy.
Ron suy nghĩ lại bỗng thấy tim gan đau đớn, tài sản để dành của hắn cũng không đủ 1 Kim Galleon, vậy mà tên Hagrid lại lãng phí một nắm Lông đuôi Độc Giác Thú để treo cái cung, mấy ngàn Galleon a.
“Harry, đừng kéo ta, ta muốn liều mạng với Hagrid” Ron phẫn nộ nói.
“Sao ngươi không kéo ta lại?” Ron thấy không ai níu lấy mình, quay đầu hỏi.
“Hả? Chứ ngươi nói đừng kéo mà” Harry ra vẻ vô tội nói.
Ron khó chịu hừ lạnh một tiếng, Harry không phối hợp với hắn, mặc dù hắn thích tiền nhưng không có nghĩa hắn muốn liều mạng với Hagrid a.
“Hơn nữa, Hagrid có nuôi một con Nhện Tám Mắt Aragog trong Rừng Cấm, nó có đến mấy vạn hậu duệ. Một phần độc của con nhện là 10 Kim, tính ra Hagrid giàu nhất thế giới Ma Pháp cũng không sai.” Carl nói tiếp.
“Điều ngươi nói là sự thật, độc của nhện sao đắt như vậy?.” Ron nghe đến hơn vạn con nhện thì sợ đến nỗi mặt trắng bạch, nhưng nghe đến giá tiền của nộc độc thì ngạc nhiên nói.
“Nếu một lần bán quá nhiều thì có lẽ giá sẽ thấp hơn, thế nào? Muốn đi bắt nhện không?.” Carl trêu chọc.
“Thôi đi” Ron buồn bực.
“Đồ hèn nhát.” Hermione bỉu môi nói, thực ra nàng cũng sợ nhện, đặc biệt là hàng vạn con nhện cùng một lúc, hội chứng sợ những thứ đông đúc ít ai mắc phải như nàng a.
Harry không nói gì, hắn từ nhỏ sinh hoạt tại Muggle nên không biết giá trị của tiền Galleon, với lại, hắn cũng rất giàu, nhớ đến trong tủ bảo hiểm của Gringotts toàn một núi Kim.
Hắn nhìn về bạn gay của mình, có vẻ như hắn rất nghèo.
Tiểu cô nương cũng không biết nhiều về khái niệm tiền bạc, nàng thiếu gì hỏi ca ca là có ngay.
Carl cười cười, may mắn là đã hạn chế lại Nhện Tám Mắt Aragog khác, nếu không khách quen của Rừng cấm là hai anh em Weasley đã chết từ lâu rồi.
Không nói tiếp vấn đề này, Hermione quay đầu sang hắn tò mò hỏi.
“Ngươi cần nước bọt Dạ Kỳ làm gì?”
“Ta cần nó để chế biến một loại Ma Dược.” Carl cười.
Tiểu cô nương nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, cùng mọi người trở về.
-----------
Carl không ăn tối mà về phòng đi vào tiểu thế giới, hắn tách một tí nước bọt của Dạ Kỳ ra, rồi phân tích phục chế thành nhiều phần. Hắn để dành một ít rồi cho hết vào Nồi Nấu Quặng đang sôi, cái nồi này là hắn để dành lúc rảnh rỗi điều chế ra ‘dược tề Muggle’, chỉ thiếu mỗi nguyên liệu là nước bọt của Dạ Kỳ.
Nước trong Nồi Ma Dược từ màu xanh đen bắt đầu chuyển biến thành màu nâu đỏ. Carl làm nguội nó rồi cho vào các lọ thuỷ tinh. Lắc lắc ống Ma Dược trong tay, màu sắc mùi vị giống như trong sách giới thiệu. Có lẽ thành công rồi a? Carl suy đoán, nếu có sai sót thì cũng không sao, cái gì chứ Gene Doomsday hắn cân tất.
Cất hết mọi thứ vào nhẫn, nhìn thời gian đã là 8h, hắn lắc mình thuấn di đến không gian Hermione.
Tiểu Thế Giới này đã không đơn sơ như lúc trước, đầy đủ các thiết bị hiện đại như một ngôi nhà. Đặc biệt là có một khu vực riêng, đây là hắn ‘tặng’ riêng cho Lavender một loạt các đạo cụ bạo dâm. Cô nàng vui sướng liên tục cảm tạ hắn.
Hắn cảm ứng được Hermione, cô nàng và tiểu nô lệ đang trên đường trở về. Hắn ngồi lên giường chờ đợi, nhưng cảm thấy tối nay đông người hơn, cảm thấy kích thước cái giường này không đủ. Hắn vứt nó đi, rồi lấy từ nhẫn không gian ra cái đủ lớn cho 10 người nằm.
------
Hermione cùng Lavender bước vào Tiểu Thế Giới thì thấy Carl đang ngồi trên giường nhìn bọn họ.
“Ca ca thân yêu, người đợi lâu chưa?” Cô nàng đi đến nhào vào trong lòng ngực hắn.
“Ta cũng vừa mới đến” Hắn vui vẻ hôn mái lên tóc xù của nàng trong ánh mắt đầy cưng chiều, rồi nhìn sang Lavender.
Cô nàng thấy chủ nhân nhìn sang mình nhanh chóng cởi hết quần áo lộ ra cái đuôi mọc phía sau mông, dâm thuỷ từ tiểu huyệt chảy ra từng dòng dọc theo đùi, hai cái bầu vú lưng lửng vừa mới nhú đang sưng lên vì nứng. Cô nàng quỳ xuống, lắc cái mông bò đến trước người hắn, thè lưỡi ra, nói.
“Chào buổi tối, chủ nhân, gâu gâu.”
“Chó cái ngoan.” Hắn đưa một bàn chân tới miệng nàng, tiểu cô nương sủa lên một tiếng cảm tạ rồi say sưa liếm mút.
Tiếng sủa này là do Hermione không thể chịu đựng nổi cảnh Lavender luôn luôn động tình khi đi theo nàng mọi lúc, nên lên tiếng thoả thuận với Lavender. Lúc đầu cô nàng gào khóc không đồng ý, lấy lý do chó con phải đi theo chủ nhân để phản đối.
Nhưng Hermione không chịu nổi, đành phải ra lệnh thêm dụ dỗ, cô nàng đành phải nghe theo. Kết quả là ở đám đông, Lavender là học sinh bình thường, ít nói và chăm chỉ, nhưng khi không có ai khác thì hoá thành nô lệ chó cái, hèn mọn, dâm đãng.
Carl còn phát hiện Lavender không biết làm cách nào đã tự phân liệt mình thành hai nhân cách, một cái là nhân cách cùng lý trí chủ nhân, còn cái kia là nhân cách nô lệ.
Hermione khi biết được điều này đã ngạc nhiên hô to ‘Không thể nào’, và nàng cũng dễ dàng hơn, chấp nhận là mình có một con chó, vì ở trạng thái này Lavender đã không xem như là con người.
“Ca ca, mụ mụ vừa hồi âm” Tiểu cô nương chân đạp lên đầu tiểu nô lệ cười thần bí nói.
“Nói thế nào?” Hắn cúi đầu tò mò hỏi.
“Nàng hối hận sinh ra ngươi, bảo ngươi lớn lên thì không thương mẹ.” Cô nàng khoa trương nói.
“Thư đâu?” Hắn gấp gáp hỏi
“Thư ta lỡ làm hư.” Tiểu cô nương tránh né nói.
Hắn không tin lắm, liền mở nhẫn không gian của nàng rồi lấy bức thư từ trong nhẫn ra.
“Ca ca, ngươi đáng ghét, không được tự tiện đụng vào đồ của con gái” Cô nàng hét lên, cố vớ tay giành lại bức thư.
“Lần cuối cùng” Hắn vô lương tâm nói, bộ đồ của nàng không phải của hắn à?.
Carl ôm chặt lấy nàng rồi mở bức thư ra xem. Hoá ra tiểu cô nương đùa hắn, Monica chỉ bảo đừng thức khuya, phải chăm sóc em gái, nhắc nhở lần sau nhớ gửi thư đều đều. Hắn xem xong mới thở phào nhẹ nhỏm, hắn đã đoán được cô nàng nói giỡn, đọc thư ẽo ràng xong hắn mới thoải mái hơn.
“Tiểu Hermione thật to gan, dám đùa với ta.” Hắn cất bức thư đi, rồi giả vờ tức giận nhìn vào trong ngực cô nàng.
Tiểu cô nương bị Carl phát hiện, liền phối hợp hoảng sợ run nhẹ nhẹ, hai mắt rưng rưng nói, “Xin lỗi...Ta không dám nữa, ca ca thân yêu, tha cho tiểu Hermione.”
Carl cười tà ác, đá tiểu chó cái ra, xé sạch quần áo nàng rồi vật nàng xuống giường.
“Ta phải trừng phạt ngươi” Hắn cởi hết quần áo ra, hắn đến ngồi trên ngực nhỏ của nàng. Đưa côn thịt to dài đến miệng.
“Há miệng ra, hôm nay không đ-t chết ngươi ta không làm ca ca ngươi” Carl đe doạ nói.
Hermione đang giả vờ run sợ đột nhiên dừng lại, nàng hồn nhiên hỏi, “Ngươi không làm ca ca ta nghĩa là ngươi phải làm em trai ta?”
“Làm chồng ngươi” Carl xạm mặt lại, cô nàng vẫn nhớ rõ địa vị của hắn. Vì lúc 5 tuổi hắn chưa thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước, hắn bị ký ức xung đột khiến tinh thần u mê đần độn, bị cô nàng lừa gạt gọi chị một khoảng thời gian. Giờ nhớ lại hắn hơi xấu hổ, tuổi thơ dại dột a.
Hermione nghe vậy liền không cao hứng, nàng chu môi đáng thương nhìn hắn.
“Đi mà, Carl thân yêu, làm em trai đi, một ngày cũng được”
“Nếu muốn ta làm em trai ngươi thì tìm mụ mụ a” Carl từ chối thẳng thắn.
“Chó cái, mau đến cắn chết nữ chủ nhân ngươi.” Hắn quay đầu nhìn tiểu nô lệ ra lệnh.
-------Hết chương------
Tính viết tiếp H nhưng nghĩ lại để dành ngày mai, viết một nửa dừng lại thì hụt hẫng
Con chó của Hagrid tên Fang, nhưng ta thích gọi nó là Bập Bẹ hơn. (Tác)
Vãi cả 2 nhân cách ạ (Editor)