Ngày hôm sau,
Sau khi phân ra một phân thân thay hắn đi học, Carl tìm nơi không có ai, thuấn di đến Hẻm Knockturn.
Hắn lấy ra một cái áo choàng màu đen bao kín mích lại bản thân, chậm rãi đi qua con hẻm đen sì, bẩn thỉu. Bên lề đường là màu sắc quỷ dị không biết tên ma dược cùng lão Vu bà, trên mặt Nam Vu mang mảng lớn vết sẹo tráng kiện, hắn khinh thường liếc mắt qua, rồi tỏ vẻ không nhìn.
Xuyên qua hẻm nhỏ âm u chật hẹp, hắn đứng trước cửa một nhà hàng mà tủ kính tràn đầy tro bụi, giống huyết kế đồng dạng màu đỏ sậm bảng hiệu treo ở trên mái hiên, "Borgin - Burkes", mấy cái chữ lớn màu đen vặn vẹo sắp xếp tại bên trên bảng hiệu, nói rõ lấy đây tuyệt đối không phải một cửa hàng phổ thông.
Không thèm quan tâm những ánh mắt ác ý xung quanh, Carl chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Hắn nhanh chóng đảo mắt một vòng qyanh cửa hàng, sau đó trực tiếp đi hướng quầy hàng, gõ nhẹ linh đang, một nam nhân cung eo lưng còng xuất hiện tại phía sau quầy, dùng tay hướng về sau vuốt vuốt mái tóc bóng loáng của mình.
"Hoan nghênh quang lâm. Ta có thể vì ngài làm những gì?"
Borgin tiên sinh dùng giọng điệu láu cá nói.
"Ta cần đổi những thứ này thành Galleon!" Carl dùng âm thanh ngụy trang nghe ồm ồm trò chuyện.
Nói xong, hắn từ trong Túi da rồng đổ ra một loạt kim loại quý hiếm, trong đó Yêu Tinh Ngân Khí là một khối lớn to bằng đầu người.
Borgin tiên sinh thấy những vật liệu này hai mắt sáng lên, nhưng vẫn không vội vàng chạm vào mà từ dưới quầy mặt lấy ra một bộ màu xám bằng da thủ sáo mang theo trên tay, lại lấy ra một cái mặt nạ phòng độc rồi mới cẩn thận quan sát.
"Bệnh nghề nghiệp!"
Thấy Carl nhìn bằng ánh mắt khác lạ, Borgin tiên sinh vội vàng giải thích.
"Cứ tự nhiên!"
Hắn gật đầu không nói gì, nhàm chắn quan sát xung quanh cửa hàng.
Những vật liệu luyện kim kia là hắn dùng 'Phục Chế Chú' sản xuất ra được, mục đích là bán lấy tiền, còn tại sao phục chế Galleon luôn mà phải bán đồ?
Nhắc đến cái này, hắn không khỏi chửi bậy lũ Yêu Tinh biết chơi. Galleon hắn cũng đã phục chế một đống, nhưng về sau mới phát hiện, trên mỗi đồng Galleon đều có số Seri cả.
Cái này đúng là làm khó cho hắn a. Một đống tiền đều có chung số Seri nếu lén lút giao dịch thì không sao, nhưng hắn lại cần tiền để giao dịch hợp pháp a.
Thành ra sáng nay hắn lười nhác đến lớp, nên phân ra Ảnh Phân Thân đi học, còn hắn lại thuấn di đi dạo lung tung.
Kiểm tra kỹ càng một hồi lâu, Borgin tiên sinh tựa hồ có kết quả, nhìn Carl đối diện thần bí, hắn nói.
"Tài liệu luyện kim giữ gìn rất tốt, giống như mới đào ra, không hề có dấu hiệu mài mòn!"
'Nói nhảm, ta vừa phục chế xong a!' Carl chửi bậy nói.
"Như vậy đi, tất cả những thứ này, 2000 Galleon, có thể chứ?" Borgin tròng đen xoay chuyển vài vòng, rồi nói ra cái giá hắn cho là rất cao.
"8000, không chấp nhận ta đi nơi khác!" Carl trợn trắng mắt, nếu không phải hắn vừa lướt qua suy nghĩ Borgin, còn tưởng hắn ra tay hào phóng lắm.
"Thành giao!" Borgin tiên sinh không kịp chờ đợi chốt giá. Tối đa của hắn là 9000, giờ 8000 bán ra hắn cũng kiếm bộn đầy bát.
Carl nhận lấy túi tiền rồi quay người đi ra cửa hàng.
Lúc này, một người trung niên mặt sẹo từ sau quầy hàng đi ra, ánh mắt dò hỏi Borgin tiên sinh rồi làm ra động tác cắt cổ.
Borgin lắc đầu, "Người kia, ta nhìn không thấu!" Hắn không tự chủ sờ đến con rắn độc được giấu trong ống tay áo, rõ ràng nó rất e ngại người kia.
Carl tìm nơi không người, thuấn di về Hogwarts.
Đối với Borgin phán đoán, hắn cũng chẳng thèm để ý, nếu không hắn không ngại có một nô lệ trung thành. Ân, không phải dùng Gene loại này, mà từ 'Hồn Chủng', cải tạo từ 'Đoạt Hồn Chú'.
Nhìn trước mắt Ảnh Phân Thân, hắn nội tâm không khỏi đắc ý. Phân Thân này lạnh như băng, không có một chút nhân vị nào. Đây là kết quả hắn sửa đổi, hắn không cần Phân Thân có tình cảm, chỉ làm công cụ là được rồi.
Tản đi Ảnh Phân Thân, hắn hòa mình vào tiết học buổi sáng như thường.
"...."
Giữa trưa, đại sảnh Hogwarts.
Carl gọi Weasley song sinh ra một gốc khuất, lấy ra một cái túi chứa đựng Galleon đưa cho hai người.
"Yên tâm, chúng ta sẽ nhờ người mua cho ngươi!" Fred vỗ ngực cam kết nói.
"Ân, tuy rằng như thế này là phản bội, nhưng ai bảo ngươi là bạn thân của chúng ta đâu!" George một bộ hi sinh vì bạn, thề thốt muốn giúp Carl cho bằng được.
"Đừng để ai biết cả, ta muốn cho nàng một bất ngờ!" Carl nhắc lại lần nữa.
"Hiểu, chúng ta hiểu mà!" Fred cùng George liếc nhìn bóng người xinh đẹp ngoài kia, rồi nhìn nhau khẽ cười nói.
"Nhớ a."
Carl không để ý hai tên này, đến bàn ăn Gryffindor ngồi bên cạnh Hermione.
"Các ngươi lại dự định chơi đùa gì nữa?" Tiểu cô nương híp mắt lại nhìn hắn.
"Trong mắt ngươi, ta là người như vậy a? Thật thương tâm, tim ta đau quá!" Carl không thể tin nhìn em gái trước mắt, rồi ôm ngực đau đớn.
Cảm nhận được ánh mắt hài hước của mọi người xung quanh, Hermione ngượng ngùng kéo tai hắn cáu gắt, "Đừng có cho bản thân thêm phần diễn!"
"Đừng, sắp đứt!" Carl nhăn nhó khuôn mặt, cầu xin.
"Hừ hừ!" Tiểu cô nương buông tay ra rồi không để ý tới hắn ngồi lại tiếp tục ăn trưa.
"Hắc hắc, đùa ngươi chơi!" Hắn xích qua ngồi sát gần nàng, lấy le nói.
"Ừm!" Hermione trả lời cụt ngủn.
Carl chọc chọc má nàng nói "Ngươi giận thật à?"
"Không!" Cô nàng lắc đầu tránh thoát cánh tay hắn, vẫn dùng 1 từ đáp lại.
"Vậy ngươi thế nào?" Carl thụt tay lại khó chịu nói.
"Hắc hắc, ta đùa ngươi chơi!" Tiểu cô nương cười đắc ý, trề môi thè lưỡi nhìn hắn.
"A! Tiểu Hermione muốn chết, dám đùa ca ca ngươi!" Carl thẹn quá thành giận tại vùng nhạy cảm nàng chọc léc lấy.
"A ha ha, đừng, ha ha, ta xin lỗi, không dám nữa!"
Hermione bị nhột liền cười to, cố tránh thoát bàn tay hắn đang tác quái.
"Hừ hừ, lần sau còn dám nữa, biết tay ta!" Hắn nháy mắt nhìn phần háng Hermione, ám chỉ nói.
"Vâng, tiểu Hermione sau này sẽ ngoan!" Hermione lau chùi nước mắt trên khóe mắt, khuôn mặt hơi ửng đỏ hờn dỗi.
Harry cùng Ron ngồi bên cạnh hâm mộ lần hai.
"Tình cảm của hai người này thật tốt, nếu anh trai của ta có một nữa Carl, không, 1/5 thì tốt!" Ron liếc hai thằng Weasley gần đó chửi bậy nói.
"Ừm, anh họ Dudley có Carl 1/10 cũng tốt rồi." Harry gật đầu đồng ý.
"1/10? Quá ít không?" Ron nghi ngờ hỏi.
Harry tỏ ra đương nhiên, "Chừng đó thôi là đủ để Dudley không để ý đến ta, còn tình cảm anh trai, ta cũng không cần lắm!" Nói xong, hắn nhìn Ron một mắt, giống như đang nói, 'Có ngươi là được rồi!'
"Như vậy, ta cũng chỉ cần 1/10 thôi. Có ngươi là tốt!" Ron cũng nhanh chóng sửa lại.
Hai người thâm tình bốn mắt nhìn nhau, trong không khí giống như xoẹt ra tia lửa hoa, ân, cộng thêm màu phấn hồng dễ thương.
Đột nhiên, một giọng nói kiêu ngạo vang lên cắt đứt khoảnh khắc ấm áp của hai người.
"Tên tóc đỏ cùng tên trán sẹo đang đồng cảm với nhau a!"
Draco tóc vàng ghen ghét dữ dội, đặc biệt khi là tên tóc đỏ liếc mắt đưa tình với Harry yêu dấu của hắn.
"Tóc vàng đáng ghét ngươi đến đây làm gì?" Ron đứng dậy khó chịu nói.
"A, đây là nhà ngươi!" Draco miệt thị không nhìn, ánh mắt hướng về tên trán sẹo đột nhiên nhu hòa xuống. Hắn rất muốn trò chuyện với Harry nhiều hơn, nhưng mà là một quý tộc có lòng tự ái rất cao sẽ không tự mất mắt kết bạn lần nữa, Harry đã từ chối hắn một lần.
"Đừng chơi với tóc đỏ, sẽ ngu lây!" Draco tóc vàng nhìn Harry trán sẹo sâu kín nói. Không đợi hai người phản ứng, hẳn ngửa mặt lên cười ha hả, dắt theo hai tên tiểu đệ ngu đần phách lối rời đi.
"Cái bộ mặt rắm thúi kia!" Ron tức giận cắn răng, giống như hắn ngu ngốc lắm, hắn quay đầu nhìn sang Harry, liền thấy Harry đang ngẩn người nhìn theo tên tóc vàng bước đi.
'Rất đẹp trai!' Rên trán sẹo nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Draco, khuôn mặt không khỏi hiện lên màu hồng nhạt.
"Harry, thế nào?" Ron lo lắng lắc lắc cánh tay tên trán sẹo.
"A, ta đang suy nghĩ lung tung!" Harry chột dạ lắc đầu nói.
"Vậy a, mặc kệ tên tóc vàng đó đi, hắn đang ghen ghét!" Ron cắn một ngụm bánh mì, khinh thường nói.
Harry không phủ nhận, cũng không đồng ý. Kẹt giữa hai người làm hắn hơi không thoải mái, nếu như có cách để hai người ở chung tốt hơn thì hay biết mấy.
Hermione cùng Carl há to mồm nhìn pha đánh ghen vô hình kia. Mấy cái thằng này có biết yêu là gì chưa, mà nói đểu nhau tranh giành người yêu. Đúng là chim cu gáy sớm a.
"...."