Chương 2: Thức tỉnh

Hàng vạn năm sau.

Qua rất nhiều, rất nhiều thời đại rồi. Từng năm , từng tháng, từng ngày trôi qua. Trong tinh đấu đại sâm lâm nơi hồn thú đongi đúc,cây cối um tùm và nơi đây cũng là nơi một đứa bé đang ngủ lại. Chaos ngủ ở đây rất lâu rồi, hắn vẫn vậy trong hình hài một đứa nhóc 5 tuổi.

Nước chảy đá mòn, năm tháng trôi qua tuế nguyệt cũng khiến phong ấn dần hao mòm và thế điều gì đến cũng phải đến.

' rẹc rẹc ' tiếng vỡ của phong ấn, đã có những vết nứt ra rồi, hình mạng nhện càng ngày càng nhiều cho đến khi...

Thiên tuyết vũ mở mắt ra nhìn thế giới bên ngoài thông qua lớp phong ấn đang dần hư hại..

" ta taa, làm sao vậy " hắn vỗ vỗ đầu mình vì ngủ lâu nên hắn có chút đauu.

Nhưng cơn đau vừa chấm dứt thì một hình ảnh như in sâu với tâm trí hắn, hình ảnh 1 người tỉ tỉ tan giã và biến mất khỏi thế gian.

Hắn nghi hoặc và ngố nghếch, vì hắn không nhớ rõ vì sao lại có hình ảnh này, vì qua thời gian đã rất lâu rồi hắn đã nhìn thấy hình ảnh lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần rồi nhưng hắn không biết nàng là ai hết.

Bỗng ngay lúc hắn đang bâng quơ, ngáo ngơ

" ta là thiên nhận tuyết " 1 tiếng nói rất xa xôi ầm chuyển bảo đầu hắn, tiếng nói vang vọng não hắn, tiếng nói thùy mị khiến hắn muốn mềm nhũn ra

" ta chaos " tiếng hắn nói cũng vang vọng lại.

1 luồng hồi ức dần tràn vào đâu hắn, hắn cũng biết tỷ tỷ kia tên gì và cũng biết mình tên gì, hắn không biết tại sao nhưng cảm giác là người tỷ tỷ đã giúp mình 1 việc cực to lớn và khi nhớ lại khuôn mặt kia cũng khiến hắn âm trầm hẳn đi.

Ngay lúc này.

Tấm kính phong ấn như vỡ hoàn toàn rồi, chaos đầu óc quay cuồng, hắn mở mắt ra một lần nữa thì không phải lớp kinh nữa mà là hình ảnh núi rừng rậm rạp với nhưng cây cổ thụ to lớn , không khí tự nhiên cũng ầm ầm tràn vào người hắn khiến hắn phải rên rỉ vì thoải mái.

Hắn nhớ trong hồi ức ngay khi ngủ giấc ngủ ngàn thu mình như có sức mạnh gì trỗi dậy, mang theo sự nghi hoặc và chờ mong hắn gồng mình thử sức mạnh của mình là gì, hắn biết là thế giới võ hồn vi tôn, nhưng lúc này hắn mới 5 tuổi a , sao có thể thức tỉnh võ hồn, hắn nhớ phải ít nhất 6 tuổi mới thực hiện nghi thức thức tỉnh võ hồn được.

Hắn gồng mình, muốn thử xem sức mạnh lúc trước thức tỉnh của mình là gì, nhưng rất kì lạ là cái gì hắn cũng không thấy .không thấy vũ khí, không thấy phụ thể, hắn chỉ 1 vòng như hồn hoàn 7 sắc hiện ra rồi dần dần người hắn ngưng tự ra rất nhiều thực thể siêu nhỏ dần dần nó hợp lại thành một quả cầu hình nắm đấm, nếu nhìn kĩ có thể thấy rất nhiều hạt li ti ngưng tụ lên cục tròn đấy. Cảm giác này thật yomost khiến hắn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hắn không biết đây là gì nhưng hắn có thể cảm nhận được chút nguy hiểm từ nó.

Như muốn thử nghiệm hắn thử điều khiển sức mạnh này vì hắn nghĩ nó không đơn giản đâu, bắt đầu tập chưởng khống sức mạnh trong bàn tay ,không biết bao nhiêu ngày Ban đầu hắn còn khó khăn không nhúc nhích nổi cục tròn này, nhưng sự kiên trì ngày qua ngày hắn cũng đã được ban sơ khởi đầu. Điều khiển tỉ mỉ từng phân tử một, hắn muốn thử để nó ngưng tụ ra một vật, vừa nghĩ đến thanh kiếm hắn liền tập chưởng theo dạng cây kiếm 1 vòng như hồn hoàn hiện ra nhưng có khác biệt là nó đủ loại màu sắc. Các thực thể nhỏ kia xoay tròng dần dần xoay tròn đến đâu thì số lượng giảm đi nhưng hình dạng một 1 thanh kiếm hiện ra.

" sao, ta có hồn hoàn lúc nào vậy, lại còn màu lạ thế này " tuyết vũ giật mình nói khi nhìn thấy vòng hồn hoàn kì lạ của mình. Vì hắn có thể chắc chắn rằng mình chưa hấp thu hồn hoàn.

Hắn tìm hiểu mãi mà chả có gì khác bọt hết , rồi cũng đành bỏ qua mà đi thử nghiệm.

Hắn dùng sức cầm thanh kiếm mà vừa mình ngưng tụ chém về phía cục đá, nhưng cục đá vẫn đứng yên bất động, ngay khi hắn nghi hoặc lại gần kiếm tra thì há hộc mồm vì cục đá bị chém ngọt sớt đứt đôi ra.

Hắn cảm thấy sợ thật , mí mặt giựt giựt nhìn thanh kiếm cầm ở tay một ý niệm nó tan dã ra mất. Dần dần hắn tập chưởng khống đủ nhiều loại hình hơn mới đầu hắn còn không cảm giác được nhưng dần Hắn cảm giác được rồi, cảm giác được hồn lực rất nhiều , rất rất nhiều trong người mình nhưng hắn chỉ điều khiển số lượng giống như cấp độ của mình là 12 cấp.

Nghi hoặc rồi hắn lại thử nghiệm, tạo ra 1 tấm kiếm mỏng tích tụ ở tay như kiếm khí rồi lại từ kiếm khí hắn lại thử điều khiển thực thể đấy xoay, bất ngờ từ hồn lực tan dã ra rồi hình thành một cặp cánh sau lưng với đủ loại màu sắc, hắn thử vỗ cánh đúng là có thể dần đân người hắn lơ lửng trên không có thể bay lên được.

Bay trên cao nhìn quang cảnh khu rừng từ trên cao, một cảm giác rất chill ấp đến. Hắn của cảm nhận lại vừa suy đoán sực mạnh bí ẩn của của mình.

" có lẽ là biến dị đi từ sau gọi là nano " sau nhiều giả thuyết hắn chỉ tạm đoán như vậy.

Ngay lúc hắn đang bay chill chill thì bỗng hắn giật mình, như có cảm giác hắn lệch người né sang.

1 chất nhầy nhụa , bắn sượt qua người, nhưng may mắn là không dính người hắn, vì hắn nhìn thấy chấy nhầy kia dính vào cái cây đã thấy nó bị ăn mòm ngay lập tức.

Mí mắt hơi giựt giựt, nhìn xuống. Là 1 con bọ cạp lớp với 2 cái càng to lớn đang giương lên.

Hơi giật mình một lúc , hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vì lúc trước hắn đã chạy thừa sống thiếu chết để sinh tồn nên hắn tấm lí cũng rất nhanh.

Vì chủng tộc hồn thì rất đa dạng và thay đổi liên tục nên hắn cũng vẫn chưa phần biệt được, nhưng theo linh cảm của hắn con này cận chiến rất tốt vì con hồn thú này sở hữu 2 cái càng rất lớn .Hắn hạ thấp xuồng vì sợ trên cao sẽ lọt vào tầm ngắm của yêu thú cao cấp hơn.

" con bọ cạp này chắc tu vi tầm hơn 1000 năm thôi , ta phải cẩn thận " tuyết vũ làm ra suy đoán , vì hắn cũng biết cách phân biệt tu vi vủa yêu thú bọ cạp nhờ vào chiếc đuôi đằng sau của nó.

Hắn là lần đầu chiến đấu với yêu thú nên cũng có cảm giác rất hồi hộp cũng như nhiều động tác thừa.

Điều khiển năng lượng nano 1 lớp chất liệu bao quanh tay, nhờ vào tốc độ của đôi cánh đăng sau. Hắn đưa hai quyền tấn công về phía bọ cạp.

" ình ình "

Con bọ cạp cũng đáp trả đưa về phía tuyết vũ hai chiếc càng. Cả 2 lùi về sau nhưng tuyết vũ bị va mạnh vào cây đau đớn.

" nó cận chiến mạnh thật " than thở một tiếng hắn chịu đau đứng dậy nhảy sang một bên kéo dài khoảng cách. Hắn cũng tính đến ý nghĩ chạy nhưng lại lắc đầu vì nếu con này đuổi sẽ kinh động đến hồn thú cao hơn lúc đó hắn càng nguy hiểm hơn.

Hắn nhìn một lượt muốn tìm điểm yếu của con bọ cạp thử, vì tìm được hắn sẽ dễ dàng nắm bắt hơn.Nhưng hắn nhìn một hai lần vẫn không thấy vì con kia không thủ thế nên hắn không tìm được.

Con bọ cạp cũng mất kiên nhẫn rồi, nó sử dụng những chiếc chân áp sát đến gần tuyết vũ, nó lấy chiếc đuôi bắn chất nhầy về phía chaos, hắn nhanh chân nhảy sang nhưng như đoán được điểm đấy hắn chưa kịp giữ trọng tâm đã bị 2 càng quật mạnh bay về phía xa.Vì là lần đầu nên hắn còn bỡ ngỡ không biết phải làm sao

" chết tiệt " hắn đứng lên đau đớn.

Lắc lắc đầu muốn giữ lại bình tĩnh, hắn phải bình tĩnh mới có thế chiến thằng được.

Hắn thử nghĩ lại lúc chiến đấu với con bọ cạp, cuối cùng như có suy nghĩ đúng là lúc con bọ cạp bắn chất nhầy thì như nó phải tích tụ mất một khoảng thời gian nhỏ mới bắn ra được, nên khoảng thời gian đấy hắn phải tận dụng tốt mới có cơ hội chiến thắng

Chaos lùi lùi về sau, sau lưng mọc lên 2 cái cánh vỗ bay lên 1 khoảng. Hắn sở dĩ bay lên để con bọ cạp còn sài chiêu bắn độc vì chỉ chiêu đấy mới tấn công được tuyết vũ khi hắn ở trên không

Bay lên trên cao, đúng như hắn nghĩ con bọ cạp đứng yên 1 khoảng bắn lên chất nhầy.

Vì biết nó sẽ bắn nên tuyết vũ dễ dàng né, bay bay nhiều vòng làm con bọ cạp rối não Con bọ cạp bắn bắn liên tục nhưng không trúng phát nào. Nó tức giận Ngay khi nó đính bắn thêm lần nữa . Lần này chaos tính toán chuẩn bay ngay gần đấy.

Ngay khi thấy nó đứng yên, hắn không ngần ngại bắt tốc độ cao nhất, tay ngưng tụ kiếm. Vòng hồn hoàn lại hiện ra không ngân ngại 1 chém dứt khoát.

" xoẹt " 1 nhát kiếm xuyên ra.

Hắn vỗ cánh ở trên nhìn xuống. Cái đầu bị đã dễ dàng bị chém rớt xuống. 1 vòng hồn hoàn vàng bay lên. Bất ngờ hắn nhìn các xác ý niệm bống nó tan dã rồi ngưng tụ ở tay

Chaos cũng giải trừ ngay vì mệt mỏi ngồi phệt xuống vì tiêu hao, hắn cảm thấy đầu nâng nâng nhưng rất phấn khích vì một màn vừa rồi.

Hắn nghỉ ngơi 1 lát rồi bắt đầu rút kinh nghiệm sau một hồi giao chiến lúc vừa, xem xét lại hắn cảm giác mình cần rút ra thật nhiều bài học cũng như học hỏi, và hắn cũng thấy tiềm năng to lớn của sức mạnh thần bí này nhưng cũng có thể thấy chưa phát huy hết được tác dụng cũng như sức mạnh. Điều này khiến hắn cần phải nỗ lực hơn rất nhiều.

Hắn bắt đầu lại suy nghĩ về võ hồn của mình, tìm tòi rồi đưa ra kết luận, những cái thứ này chỉ là da lông hắn muốn nghiên cứu thêm nữa về võ hồn biến dị này. Theo vốn tri thức nhỏ nhoi được học lúc nhỏ là con người sinh ra luôn có một sức mạnh hồn lực trong người, hồn lực càng nhiều thì sức mạnh cũng như khả năng phát triển càng lớn, nhưng cũng như thế hồn lực càng nhiều thì võ hồn cũng phải thật cường đại để có thể phát huy hết được nguồn năng lượng vốn có này, ngược lại võ hồn mạnh cần nguồn hồn lực phải thật nhiều. Suy đi tính lại, hồn lực ở thế giới này quyết định tất cả, mọi thứ từ cây cối, con vật đều cần hồn lực để phát triển,nhưng chúng ta quên mất tất cả được làm từ gì, từng thực thể nhỏ tạo ra ngưng tụ nên tất cả, hắn có thể đưa ra suy đoán hồn lực của mình có thể ngưng tụ ra râtd nhiều thứ hah hay. Sau khi cố nhìn lại nghiên cứu võ hồn của mình Và cứ thế ngày qua ngày, hắn trong rừng luyện tập không ngừng, không cản nhọc nhằn vẫn tiếp tục luyện, nắng mưa gì cũng vậy, hắn cũng bắt đầu nâng cao khả năng chiếu đấu phong phú của võ hồn mình.